Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07
Lần đầu tiên ta gặp Thái tử, ta quỳ trên nền gạch xanh lạnh lẽo của ngự thiện phòng, trán áp sát gạch mát lạnh.
Ở quê ta, ngay cả nhà phú hộ giàu có nhất cũng chưa từng lát loại gạch đẹp – vừa phẳng, vừa sáng bóng, soi rõ khuôn đượm nỗi đắng cay của ta.
Hoàng cung tiên cung, cũng tốt.
Vị quản sự Nội vụ phủ – Lý – là người đưa ta cung, hả hê :
“Có thể cung là phúc đức tu luyện kiếp trước của đó. Một nha đầu nhà quê , cả đời cũng chẳng thấy nổi cảnh tượng đâu.
, bình lưu ly , là bảo vật vô giá đấy, ở bên ngoài cả đời có muốn cũng chẳng dám mơ.”
Ta khúm núm phụ họa: “Vâng vâng, đúng ạ.”
Rồi trong bụng thầm đảo trắng mắt.
Cảnh tượng đến đâu, thì cũng chẳng có thuộc về ta.
Chẳng may làm vỡ một món, tiền cả đời chắc cũng không đủ đền, thậm chí còn phải bồi mạng.
Thật không biết trong đầu Lý có phải bị nước không, mà cứ đắc ý nỗi .
gọi là “ giới xa hoa” , đưa cho ta, ta cũng thật sự chẳng cần.
08
Ta đang nghĩ vẩn vơ thì một giọng lạnh lùng vang trên đỉnh đầu:
“Ngẩng đầu .”
Ta ngẩng , thấy một tử trẻ tuổi, n.g.ự.c mở trần, khoác một chiếc trường bào trắng rộng thùng thình — Thái tử Cung Viêm.
đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, chỉ là mặc có hơi… hở hang quá, cổ áo rộng đến mức thể có thể nhét thêm một người nữa, thôi thấy tốn vải. Mấy năm gần đây, quan quyền quý đều ăn mặc vậy, là phong thái “danh sĩ phong lưu”.
Thái giám Tổng quản họ Thôi có lẽ thấy ánh mắt ta quá trân trối, liền đẩy ta một , khẽ nhắc:
“Còn không mau bái kiến Thái tử.”
Ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, ngũ thể đầu địa*. (*năm vóc (đầu, hai tay và hai chân) gieo sát đất)
Ngực Thái tử còn trắng hơn cả nữ nhân, ta chỉ là một khuê nữ chưa gả, nào dám cứ mãi.
“Nghe có thể chẻ một nặng năm cân thành ba trăm chín chín lát?”
Thái tử cầm một chiếc phất trần trong tay, hỏi với vẻ hứng .
“Đấy là hai năm trước, giờ có thể thái ra bốn trăm sáu lát rồi.” Ta thành thật đáp.
“Vậy chọn nàng đi.” Thái tử thản nhiên quyết định vận mệnh của ta.
Cứ , ta bước chân Đông Cung, bắt đầu những tháng năm ở hậu trù… g.i.ế.c không ngừng.
09
nào ta cũng g.i.ế.c , mùi tanh bám đầy người, chẳng ai muốn ở cùng.
Thôi Tổng quản đành dọn một gian phòng chứa tạp vật ở hậu viện cho ta làm chỗ ngủ.
Ở chung viện với ta là một kẻ g.i.ế.c , tên gọi Thôi .
Nghe là đầu bếp Thái tử mang Tây Bắc đến, vuông, người đen sì, vạm vỡ tòa tháp sắt, cả người nồng nặc mùi .
“Hai đứa các , một đứa tanh một đứa hôi, tạm bợ mà ở với nhau đi.” Thôi Tổng quản xong liền bóp mũi bỏ đi.
Chỉ còn ta và Thôi đứng trố mắt nhau, bầu không khí có chút gượng gạo.
Ta liếc qua sân trống huơ trống hoác, hỏi :
“Có thể trồng chút không?”
Thôi không cảm xúc, giọng trầm trầm:
“Trồng cũng được, đừng bón phân là được.”
Được gật đầu, ta bèn gieo hạt ngọc lan xuống sân.
Ta nghĩ, đợi khi cây , hoa nở rộ… có lẽ lúc đó ta cũng có thể rời cung.
10
Hoàng gia đúng là kiểu cách, tinh tế gấp trăm lần so với đám địa chủ ở quê ta.
Trong Đông cung, cả bếp lẫn tạp dịch cộng có đến 316 người:
Người đứng bếp, nhóm lửa, thái chặt, bày biện, thậm chí còn có cả hạng người chuyên khắc hoa lá rau.
Riêng phòng bếp chiếm trọn bốn gian nhà nhỏ.
Bên trong chia ranh giới rất rõ ràng.
Một nửa hầu hạ Thái tử, một nửa phục dịch Thái tử .
Hai gian phía đông là bếp riêng của Thái tử,
hai gian phía tây là đầu bếp hồi môn theo Thái tử phủ.
Thái tử thành thân năm ngoái, cưới cháu gái Tể tướng họ Vương, cũng chính là gái Vương Đại tướng quân.
Thái tử là nữ nhi nhà tướng, cung tên thuần thục, trước khi theo Vương tướng quân rút về Giang , nàng ở tận Tây Bắc.
Nàng thích nhất là cùng đám quý nữ Tây Bắc đá cầu, b.ắ.n tên ngoài bãi ngựa, mở tiệc thì toàn thịt , thịt bò, nào cũng phải có món nướng của Thôi , cách vài bữa có tiệc với nguyên quay, khói nghi ngút đến nỗi bị hun đen sì, trông một khúc than sống.
Còn Thái tử thì nhiều năm trước theo đương kim Thánh thượng xuống đất phong Giang , cùng đám tử gia trong phủ bàn chuyện thanh đàm, uống rượu bày tiệc.
Canh rau tần, vược phiến sống – món vược thái lát mỏng ta chuẩn bị luôn là món áp chót trên bàn tiệc, đến mức hai d.a.o g.i.ế.c phải thay nhau làm việc đến tóe lửa, khiến cánh tay vốn chắc nịch của ta, cả lưng, càng thêm vạm vỡ.
Ta nghe đám người trong viện xì xào:
“ khi Thái tử về phủ, chủ tử liền chia viện ở riêng. Hai người đúng là trời đất bắc, khẩu vị cho đến thói quen, chẳng có lấy một điểm hợp nhau.”
“Chắc điểm chung duy nhất của hai chủ tử là… hai tên đầu bếp sống ở hậu viện, một tanh một hôi, ghép chữ vừa hay thành chữ ‘tiên’ (tươi ngon), ha ha ha!”
ta đen sì ,
sau lưng là Thôi – khuôn còn đen hơn cả ta.