Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

25

Ta vốn tưởng, đời sẽ cứ loanh quanh trong hậu trù, ngày qua tháng lại, một cuộc đời không lo cơm áo, chẳng cầu xa hoa.

Ai ngờ, số phận một lần nữa lại xô ta xuống hố sâu.

Thái tử bị phế, lưu đày đến Phương Nam.

Đám đến tịch thu gia sản, cầm thánh chỉ đọc to:

“Nô tỳ, thị tòng trong Đông cung có thể tiền chuộc thân, những cơ từng hạ Thái tử, nhất định phải theo hắn phối đến Phương Nam.”

Thái tử phi vì là gái Tể tướng họ Vương, thánh chỉ ban hưu, cho phép nàng mang theo của hồi môn và gia nhân trở Vương .

Ta lặng lẽ ẩn mình trong đội ngũ nhà bếp phía sau , không dám ra một tiếng động.

Những trắc phi, Chiêu Nghi, thị của Thái tử, ăn mặc diêm dúa, bị xâu thành một chuỗi như xiên hồ lô; dẫn vung roi, đếm từng người một.

“Sao lại thiếu một người? ngoái có một Trương Vân Nương, giờ ?”

Vì thiếu một người, quản gia trong ăn ngay hai roi nặng nề.

Hắn bò dậy lau máu, loạng choạng chạy phía cuối hàng, lôi ta ra: “ đây .”

lập tức xông tới, lôi xềnh xệch ta ra trước mặt mọi người.

Thôi ca ôm lấy ta, bị mấy tên đẩy ngã nhào xuống đất, rồi đá liên tiếp , đến ngất lịm đi.

Trong tiếng ồn ào, Giang bước ra, đưa ra bức thư tay của Thái tử phi:

“Trương Vân Nương tuy từng hạ Thái tử, không có danh phận. Nàng ta hạ bên cạnh nương tử rất chu đáo, ngày sau còn phải theo nương tử Tể tướng .”

Bàn tay đang nắm chặt cổ tay ta nới lỏng đôi chút, nét mặt tên thống lĩnh cũng bớt đi mấy phần lạnh lẽo:

có thánh chỉ – cơ trong đều phải phối Phương Nam. nếu chỉ là bếp, đến Phương Nam cũng không phải làm khổ dịch, có thể tự tìm đường mưu sinh.

Nếu dám trốn, theo luật – trảm!”

Thái tử phi chịu mở lời vì ta, ta mang ơn nặng.

Thôi ca được y nữ của Thái tử phi cứu chữa, xem ra không nguy đến tính mạng – chỉ e từ đây chia lìa, đời khó gặp lại.

Còn ta, nghe lời tên , cuối cũng thở phào một hơi.

Nếu bị lưu đày làm khổ dịch, e rằng mạng sớm muộn cũng lại nơi ấy.

Còn nếu chỉ bị phối, đến Phương Nam cắm sào, lắm lại kiếm việc… g.i.ế.c mưu sinh.

26

Trước ngày khởi hành, ta dúi cho tên lính canh trông ta lượng bạc, rồi quay thu xếp vài món quần áo, giày dép, giấu d.a.o mổ và đá mài bọc hành lý, lại lén nhét túi gấm giấu bạc túi ngầm trong áo lót.

Nghe nói Phương Nam nằm sâu trong núi rừng, thưa thớt bóng người, mùa nóng kéo dài triền miên.

Nay giang sơn mất nửa, từ Kiến thành đến đó, thực ra cũng không quá xa.

Lòng ta bỗng trở nên bình tĩnh hơn nhiều – cuộc , kiểu gì cũng phải tiếp thôi. Qua một ngọn núi rồi lại một ngọn núi, lội qua một sông rồi lại một sông.

Thuở nhỏ mất mẹ, bị cha bán Đông cung, khó khăn lắm mới đến ngày được thả ra, vị hôn phu lại thành tiểu quan, nay còn bị phối đến Phương Nam. Ta vẫn luôn gắng gượng , số phận cứ liên tục mang ra những trò đùa chí mạng.

Có lẽ vì ta da dày thịt thô, sau bao lần xui xẻo dồn dập, lại nảy sinh ra một thứ buông thả kỳ lạ – xui xẻo lâu ngày, hóa ra lại có thể tìm được chút niềm vui từ chính xui xẻo ấy, tâm tình dần ổn định hơn.

Ta bắt tự ủi mình.

Nghĩ kỹ, nghe Phương Nam có loại trà hảo hạng, lại có vải ngon ngọt lịm. Núi cao khe sâu, đó chắc chắn cũng ngon tuyệt.

27

Chúng ta bị giam lỏng trong nửa tháng trời.

Trước tiên là Thái tử phi đám người của nàng lần lượt rời đi, sau đó người nhà họ Vương tới khuân sạch hồi môn của Thái tử phi.

Kế đến, những kẻ hạ cho Thái tử thì được phép tiền chuộc mà ra ngoài.

Cuối , chỉ còn sót lại đám thái giám cận Phế Thái tử và một đoàn thê .

thảy mươi tư người, rầm rộ xuất , thẳng hướng Phương Nam.

Rời khỏi Kiến thành, ta quay nhìn lại tòa thành – nơi ta hơn mười trời – bỗng nhiên muốn khóc, giống hệt cảm giác xưa rời khỏi Bình Bắc thành.

Thuở ấy, trong tộc có một lão hàn sĩ thi cử bao không đỗ, khóc đến nước mũi chảy thành bong bóng, khóc ngẩn ngơ hát:

“Khách đi muôn dặm đường, mới là quê hương?”

Hắn cất giọng, tộc liền òa khóc.

Quê hương của ta ?

Ta khẽ sờ xuống đáy bọc hành lý – nơi d.a.o mổ được giấu kỹ.

Dao của ta , ta sẽ mang nó đến đó, bám rễ mà .

28

ra khỏi Kiến thành, quan đạo vẫn còn bằng phẳng, càng đi phương Nam, đường càng gập ghềnh.

Đi được bảy ngày, lại gặp phải mưa dầm liên miên, đoàn bước đi ì ạch, nặng nề.

Phế Thái tử còn yếu ớt hơn mấy vị thị , bảy ngày ngã xỉu tới ba lần.

Ngay từ khi lên đường, ta chủ động bắt chuyện với đám quan binh áp giải chúng ta, lúc nấu cơm thì xung phong giúp đỡ.

Vương Thống lĩnh vốn quen áp giải phạm nhân xuôi ngược Nam Bắc, ăn gió nằm sương, cũng muốn cải thiện chút bữa ăn:

“Tay nghề của từng được Thái tử phi khen ngợi, hẳn phải rất khá. Chúng ta cũng muốn nếm thử tài nghệ của xem sao.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương