Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
“Lâm Vãn! Thi đại học khôi phục rồi! Có thể thi lên đại học đấy!” Lưu Phương lao đến trước mặt tôi, mặt đỏ bừng vì kích động, “Cậu không vui à? Chúng mình có cơ hội quay lại thành phố rồi!”
Tôi ngẩng đầu, xúc một thìa khoai nóng hổi đưa vào miệng, lúng búng nói:
“Ừ, biết rồi. Chúc mừng nhé.”
Lưu Phương nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ:
“Cậu… cậu không định thi à?”
Tôi nuốt miếng khoai, thở ra một hơi đầy thỏa mãn:
“Muốn chứ, sao lại không muốn. Về thành phố tốt biết mấy, có bánh bao trắng mà ăn.”
Rồi tôi bẻ giọng:
“Nhưng Phương à, cậu thấy cái trình độ này của tớ, tiểu học còn học không tử tế, liệu có đậu nổi không? Đừng phí tiền đăng ký nữa.”
Tôi chỉ vào đầu mình:
“Ở đây, mấy thứ kiến thức bị mấy năm làm ruộng bào sạch rồi.”
Lưu Phương há miệng định nói, nhưng rồi lại nuốt vào, chỉ thở dài một tiếng thật dài, ánh mắt nhìn tôi đầy thương cảm:
“Ôi… cậu thật là…”
Cô ấy lắc đầu, quay người nhập vào đám đông đang sục sôi khí thế.
Tô Hiểu Mai cũng nghe thấy lời tôi nói.
Cô ta đứng giữa đám đông, được mọi người vây quanh như một nữ hoàng sắp lên đường chinh chiến.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi – cái góc tối nơi tôi ngồi – đầy phức tạp: có khinh thường, có thương hại, và có lẽ… cả một chút nhẹ nhõm khó nhận ra.
Tôi – người từng khiến cô ta nghẹn trong cổ – cuối cùng cũng buông tay, đến chút ý nghĩ phản kháng cuối cùng cũng không còn.
Cô ta giờ có thể thẳng tiến về tiền đồ rực rỡ mà không còn ai cản đường nữa.
Khóe môi cô ta cong lên nụ cười của kẻ chiến thắng, rồi nhanh chóng hòa vào cuộc thảo luận và kế hoạch ôn tập đang cuộn trào.
Cả điểm thanh niên trí thức lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị thi căng thẳng chưa từng có.
Đèn dầu sáng suốt đêm, tiếng thảo luận, tiếng đọc bài vang vọng không dứt.
Ai nấy như con quay bị vặn dây cót, quay tít mù trong cuộc đua với thời gian.
Chỉ có tôi — vẫn là kẻ dị biệt duy nhất giữa mảnh đất cuồng nhiệt ấy.
Tôi vẫn đúng giờ đi làm về, về đến nhà là nằm vật.
Người ta học xuyên đêm đến đỏ cả mắt, tôi thì ngủ ngon như heo con.
Có một lần, Triệu Hồng Anh thật sự không nhìn nổi nữa, chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng:
“Lâm Vãn! Cô định cả đời mục trong ruộng à? Đến thi cũng không dám thử? Cô còn chút chí khí nào không?!”
Tôi cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn nghe dạy:
“Chị Triệu, em biết rõ sức mình. Không phải dạng đó, cố thi rồi thi rớt, chẳng phải làm mất mặt cả đại đội à? Em không muốn lãng phí suất thi đó.”
Triệu Hồng Anh bị tôi chặn họng, tức đến giậm chân:
“Bùn nhão! Đúng là bùn nhão trát không nổi tường!”
Tôi nhún vai dửng dưng. Bùn nhão cũng có cái hay, không bị nâng lên cao thì cũng chẳng sợ rớt xuống đau.
Một lần khác, Trần Mặc tình cờ gặp tôi trên đường đi lấy nước. Hiếm hoi lắm anh ta mới dừng bước, nhìn tôi, nhíu mày, ánh mắt chứa đầy dò xét và một chút khó hiểu.
“Lâm Vãn,” anh ta mở lời, giọng trầm trầm, “Cô thật sự… không định thử sao? Cơ hội hiếm lắm.”
Tôi dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh nắng rơi lên gương mặt tuấn tú của anh, đúng là rất cuốn hút.
Bảo sao nguyên chủ lại si mê đến vậy.
Tôi khẽ cười, nụ cười rất nhạt, rất bình tĩnh:
“Đồng chí Trần Mặc, cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng con người ta quý ở chỗ biết mình là ai. Anh và đồng chí Hiểu Mai cố gắng thi thật tốt, mang vinh quang về cho điểm thanh niên trí thức.”
Nói rồi, tôi nhấc đôi thùng rỗng, vòng qua anh, chậm rãi bước về phía bờ sông.
Không vương vấn, không tiếc nuối, không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào.
Cứ như thể anh chỉ là một bạn đồng hành sắp rẽ hướng lên đường mà thôi.
Trần Mặc đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng tôi rất lâu, không nhúc nhích.
Thời gian đăng ký bắt đầu.
Ngoài tôi ra, tất cả thanh niên trí thức đều nộp hồ sơ.
Tô Hiểu Mai đăng ký vào khoa Ngữ văn trường sư phạm hàng đầu tỉnh. Trần Mặc thì chọn đại học kỹ thuật danh tiếng ở thủ đô.
Hôm nộp hồ sơ, đại đội bộ náo nhiệt hẳn lên.
Tô Hiểu Mai khí thế bừng bừng, khi viết tên mình vào đơn đăng ký, ngòi bút như có gió cuốn theo. Xung quanh là ánh mắt đầy ngưỡng mộ và chúc phúc.
Tôi ngồi cách đó không xa, trên một gốc cây cưa làm ghế, vừa nhấm nháp hạt bí rang (tự trồng), vừa thong thả xem vở kịch đầy hy vọng ấy.
“Lâm Vãn, cậu thật không đăng ký sao?” Tiểu Lý, người phụ trách ghi danh, lại hỏi tôi một lần nữa.
“Không, không,” tôi nhổ vỏ hạt bí, phẩy tay, “Đồng chí Tiểu Lý cứ làm việc đi.”
Tô Hiểu Mai nộp xong hồ sơ, cầm tờ đơn đi ngang qua, dừng lại trước mặt tôi.
Cô ta nhìn xuống tôi với ánh mắt của kẻ chiến thắng, trong đó đầy vẻ thương hại và chút “bao dung” kiểu bố thí.
“Lâm Vãn,” giọng cô ta không lớn, nhưng đủ để tôi nghe rõ,