Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
“Thật ra, cậu có thể đăng ký một trường trung cấp tệ nhất cũng được. Biết đâu… vận may lại đến? Dù sao thì cũng còn hơn là chôn mình ở cái nơi này suốt đời. Đừng vì giận tớ mà lỡ dở tương lai của cậu.”
Nghe thì có vẻ là lời khuyên chân thành, nhưng câu nào câu nấy như dao găm, ngầm ám chỉ tôi vì ghen tức nên mới từ bỏ.
Vài thanh niên trí thức đứng gần đó nghe thấy, ánh mắt nhìn tôi càng thêm phức tạp – có tiếc nuối, cũng có vẻ tán đồng với Tô Hiểu Mai.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng cô ta, mỉm cười. Lần này là nụ cười thật lòng, nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Đồng chí Hiểu Mai, cậu hiểu lầm rồi.” Tôi phủi vụn hạt bí trên tay, đứng lên,
“Tớ không đăng ký, thật sự không phải vì giận cậu. Tớ là người không có chí lớn, chỉ muốn sống yên ổn. Nhìn các cậu từng người từng người sải cánh bay xa, tớ mừng cho các cậu. Còn tớ, ở lại đây trồng trọt, thế là tốt rồi. Thật đấy.”
Ngữ điệu thản nhiên như vậy, cái sự an phận đó hoàn toàn không hề gượng gạo.
Vẻ mặt Tô Hiểu Mai cứng lại.
Tất cả lời lẽ cô ta đã chuẩn bị, mọi hy vọng được chứng kiến tôi khó xử hay cố cười gượng, đều tan thành mây khói trước một “đống bùn lầy” biết tự xác định vị trí.
Sự “ban ơn” và “thương hại” được cô ta dàn dựng kỹ lưỡng, cuối cùng lại như một cú đấm rơi vào đám bông – mất lực, mất mặt.
Cô ta há miệng, nhưng cuối cùng không nói nổi câu nào.
Chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt phức tạp đến mức khó diễn tả, rồi cuối cùng hóa thành sự xa cách lạnh lùng, xoay người bỏ đi.
Tôi biết, từ khoảnh khắc ấy, trong lòng cô ta, tôi – nhân vật đối chiếu – đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa tồn tại.
Một “đối thủ” tự nguyện rút lui, đến tư cách cạnh tranh cũng không cần, đã chẳng còn xứng để cô ta phải quan tâm.
Vậy thì càng tốt.
Tôi ngồi xuống lại, lim dim tận hưởng ánh nắng mùa thu ấm áp.
Ngày thi đến rất nhanh.
Điểm thanh niên trí thức gần như vắng sạch.
Người ở lại, ngoài tôi – kẻ hoàn toàn “nằm im”, thì chỉ còn vài người lớn tuổi, có gia đình hoặc biết chắc mình chẳng có hy vọng gì.
Điểm thi đặt tại trường trung học ở huyện.
Tô Hiểu Mai, Trần Mặc cùng những người khác dậy từ trước khi trời sáng, lên đường mang theo hy vọng của cả làng.
Tôi ngủ đến lúc mặt trời lên tới đỉnh đầu mới chịu dậy, thong thả nấu cho mình bát cháo rau dại, sau đó vác ghế ra ngồi trước cửa điểm tập trung, vừa phơi nắng vừa… ngẩn người.
Nhưng trong đầu, lại đang xoay như chong chóng.
Tri thức của kiếp trước – những công thức toán lý hóa, những điểm mấu chốt văn sử triết mà ở thời đại này được xem là bảo vật – vẫn khắc sâu như in trong đầu tôi.
Thậm chí, tôi còn nhớ rõ mấy câu hỏi thi đại học năm 1977 – năm đó, tôi từng vô tình đọc được trong một tài liệu cũ ở thư viện của Viện nghiên cứu nông nghiệp.
Chỉ cần tôi muốn, giờ cầm bút đi thi, không dám nói là đứng đầu, nhưng đậu vào một trường tử tế, thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng, để làm gì?
Học đại học xong thì sao? Lại tiếp tục lao vào cuộc chiến điểm số, phân công, chức danh?
Lại lăn lộn đến mức, như kiếp trước, cuối cùng chết trong một vụ nổ phòng thí nghiệm?
Không.
Thứ tôi muốn, chỉ là sự yên ổn.
Là tránh xa tâm bão, là né khỏi vùng bức xạ của hào quang nhân vật chính.
Tô Hiểu Mai và Trần Mặc chắc chắn sẽ đỗ đại học, chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này.
Đại đội Hướng Dương nhỏ bé này sẽ trở lại yên bình như cũ.
Còn tôi, chỉ cần ở lại đây, dùng kiến thức nông nghiệp từ kiếp trước, yên ổn trồng trọt, cải tạo giống lúa, cải thiện cuộc sống một chút, chịu đựng qua những năm tháng này, rồi chờ làn gió cải cách mở cửa thổi tới, kiếm chút tiền, sống một cuộc đời bình dị sung túc.
Đó mới là con đường phù hợp nhất với tôi.
Mấy ngày thi cử, cả làng yên ắng lạ thường. Tôi sống càng nhàn nhã hơn, thậm chí còn tranh thủ ra sông câu được mấy con cá, cải thiện bữa ăn cho chính mình.
Cuối cùng, ngày công bố kết quả cũng đến.
Tin tức được một đồng chí đưa tin của công xã đạp xe chạy như bay, vừa rung chuông inh ỏi vừa hét vang ở đại đội bộ:
“Đỗ rồi! Có người đỗ rồi! Công xã ta có mấy người đỗ! Đại đội Hướng Dương các anh có — Tô Hiểu Mai! Tô Hiểu Mai đỗ rồi! Trường Sư phạm tỉnh! Hạng nhất! Nhất toàn huyện luôn!”
“Trần Mặc! Trần Mặc cũng đỗ rồi! Đại học Công nghiệp thủ đô!”
Cả đại đội Hướng Dương lập tức bùng nổ! Trống gõ, pháo nổ (mặc dù rất nhanh sau đó bị ngăn lại vì “phá tứ cựu”), nhưng tiếng hò reo của dân làng như muốn lật tung mái nhà!
Tên của Tô Hiểu Mai và Trần Mặc được lặp đi lặp lại, ngập tràn vinh quang.
Họ trở thành niềm tự hào của cả công xã, trở thành đối tượng mà bao người ngưỡng mộ.