Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 10

Dư Uyển chậm rãi thu tay lại, rút từ trong ngực ra tờ giấy nợ.

“Chặt đi. Giết tôi đi.”

Mèo đen A Sửu dựng ngược cả đuôi: “46%! Cô ấy cố ý!”

Xoảng! Dao rơi xuống đất. Cha cô ngồi thụp, ôm mặt: “Tụi tao đã nuôi mày lớn…”

“Cho nên phải vắt kiệt tôi?” Dư Uyển ngắt lời, đập nhẹ tờ nợ vào mặt ông. “Ba ngàn hai trăm tư, cộng lãi thành tám vạn bảy — phí nuôi dưỡng đủ chưa?”

Mẹ cô gào lên, nhào tới cào mặt con gái: “Đồ súc sinh vô ơn!”

Dư Uyển nghiêng người, tay bà ta xé toạc cổ áo cô — thẻ ngân hàng giấu trong lớp áo trong rơi xuống tuyết.

Mắt em trai lập tức sáng rực.

“Chị…” Nó quỳ bò về phía trước, “em sai rồi…”

Tay trái lại lén mò về phía tấm thẻ.

Dư Uyển giẫm lên ngón tay nó: “Sai chỗ nào?”

Em trai đau đến co giật, tay phải lôi ra một con dao nhỏ — lễ đính hôn đồ tể họ Vương từng tặng, chuôi dao còn buộc lụa đỏ.

“Sai ở chỗ…” Nó đột ngột đâm về phía mắt cá Dư Uyển, “không giết mày sớm hơn!”

Khi mũi dao còn cách da thịt một tấc, em trai đột nhiên khựng lại.

Nó nhìn thấy Dư Uyển đang rút từ đống lửa ra một khúc củi cháy — ngọn lửa chia đôi, đổ bóng cô thành hai hình.

18

Thanh củi cháy lơ lửng trước mắt em trai.

Dư Uyển vẫn đạp lên tay nó đang trộm thẻ, không mạnh không nhẹ.

Dao dừng lại giữa không trung, lụa đỏ buộc ở chuôi đã bắt lửa.

“Chị… em, em biết sai rồi…”

Dư Uyển nhìn chằm chằm vào nó.

Khuôn mặt này, cô đã nhìn suốt mười bảy năm — từ khi còn quấn tã, uống từng thìa cháo cô nhường, đến tận bây giờ, cầm dao đâm cô.

Lửa soi rõ ánh mắt em trai, phản chiếu dáng cô trong đó — vặn vẹo, như một con ác quỷ.

Cô buông chân, hạ thanh củi đang cháy.

“Cút.”

Em trai lảo đảo bò về sau, trốn vào sau lưng cha mẹ, con dao keng một tiếng rơi xuống đất.

Mèo đen A Sửu nhảy lên vai tôi: “45%… Ác thật.”

Tôi nhìn vào khói xám, nơi Dư Uyển cúi người nhặt thẻ, lau qua trong tuyết, rồi quay đầu bước tới cánh cổng tiệm cầm đồ đang dần hiện rõ trong đống lửa.

“Không ký hợp đồng sao?” A Sửu nghiêng đầu.

Tôi khẽ cười: “Cô ấy đã ký từ lâu rồi.”

Bóng của Dư Uyển in lên bức tường sân, lắc lư theo ánh lửa, dần chia thành hai — một vẫn đứng nguyên tại chỗ, một đã bước vào màn đêm.

“Dư Uyển.”

Tôi đứng trước cổng tiệm gọi tên cô, chuông đồng dưới mái nhà khẽ rung.

Cô ngoảnh lại, nhìn căn nhà đang cháy rực — em trai ngồi bệt trong tuyết, mẹ ôm đầu khóc rống, cha lén lút nhặt tờ giấy nợ rơi trên đất.

Tro tàn từ sách vở bay lên trong gió, sượt qua vai cô.

“Đến đây.” Tôi chìa tay.

Bóng của Dư Uyển tách hẳn làm hai.

Một bước vào tiệm cùng tôi.

Một còn ở bên đống lửa, lặng lẽ nhìn những người từng gọi là gia đình.

19

Tiếng chuông đồng của tiệm cầm đồ âm gian lại vang lên.

Dư Uyển ngồi sau quầy gỗ mun đen tuyền, tà sườn xám lụa óng ánh dưới ánh đèn, vạt xẻ thấp lộ ra một vết sẹo nhạt màu nơi đùi — tàn tích từ kiếp trước.

Một vị khách mới đẩy cửa bước vào, trên người phảng phất mùi thuốc lá rẻ tiền.

Người đàn ông xoa tay, người phụ nữ thì mắt dán chặt vào các món vàng bạc trên kệ cổ.

“Chúng tôi… đến cầm đồ.” Người đàn ông đập một tờ giấy lên quầy.

Toán: 58 điểm, phần đầu bài thi bị tẩy xóa cẩu thả thành 88.

Nhíp bạc trong tay Dư Uyển khẽ nâng mép giấy: “Tiệm tôi không nhận rác giấy.”

“Con gái tôi!” Người phụ nữ nhào tới trước tủ kính, ngón tay đập vào mặt kính chống đạn vang lên từng tiếng “cộc cộc”, “Bán dương thọ con gái tôi!”

Mèo đen A Sửu nhảy lên quầy, đuôi phẩy qua sổ sinh tử.

“Lại là luân hồi…” Nó lầm bầm.

Tôi dựa vào lan can tầng hai, nhìn xuống cảnh tượng Dư Uyển mở sổ cái — móng tay cô giờ được chăm sóc kỹ lưỡng, sáng bóng, chỉ riêng ngón út còn thiếu một mẩu thịt.

“16 tuổi, dương thọ 62 năm.” Bút chu sa chấm lên tên đứa bé gái, “Muốn đổi bao nhiêu?”

“Cả… cả thọ mệnh!” Người đàn ông buột miệng, rồi vội sửa lại khi bị vợ lườm: “Chỉ cần đủ để thằng con đậu đại học là được…”

Tiếng bàn tính lách cách vang lên. “Trường 211: 50 năm dương thọ. 985: thêm 10 năm nữa.”

Dư Uyển đẩy bàn tính tới: “Mạng con gái ông bà —” đầu bút dừng ở một điểm, “— chỉ đủ đổi lấy trường hạng hai.”

“Nó vẫn còn là thân đồng nữ mà!” Người phụ nữ hạ giọng, “Cộng thêm được không?”

Dư Uyển bật cười.

Cô chậm rãi xắn tay áo sườn xám lên, để lộ vòng sẹo mờ quanh cổ tay —

“Còn một cách khác.” Cô rút ra một khế ước mới, “Bán ‘tình thân’ của con bé — cái sự gắn bó, trung thành mù quáng với gia đình. Đủ để đổi trường 985.”

Vợ chồng nhìn nhau. Người vợ kéo tay áo chồng: “Dù gì con gái cũng gả ra ngoài, là người dưng thôi…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương