Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

Mẹ cô xoa tay, khẽ lùi lại nửa bước. Cha cô ngồi thụp trên ngưỡng cửa, cúi đầu hút thuốc.

“Tôi gả.” Dư Uyển nói.

Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi nhúng mực dấu tay.

Dư Uyển lại gấp hôn ước cẩn thận, nhét vào túi ngực sát người: “Chờ sang tên nhà xong đã.”

“Sang tên gì cơ?” Đồ tể họ Vương sững sờ.

Dư Uyển chỉ lên xà nhà: “Ngôi nhà này là ông nội tôi để lại, phải chuyển nhượng cho em trai trước đã.”

Cô nhìn cha mẹ: “Phải không?”

Cha cô ngẩng đầu lên.

Tuyết đã ngừng rơi, sân vắng lặng đến đáng sợ.

Dư Uyển ngồi xổm bên giếng, cầm hộp sắt.

Em trai rình nhìn qua khe cửa sổ.

“Chị… chị thật sự muốn gả?”

“Em muốn chị gả không?”

“Người vợ trước của đồ tể… treo cổ chết rồi.”

Dư Uyển nhìn gợn nước lan ra, nhẹ giọng hỏi: “Hôm mày ăn trộm tiền, có giấu dao không?”

Mặt em trai tái mét.

Trong nhà chính vang lên tiếng cãi vã, Dư Uyển vẫn đang vá chiếc áo chàm cũ.

“Không được đụng đến nhà! Sau này để Tiểu Bảo cưới vợ!”

Đồ tể họ Vương lại sáng mắt: “Thêm năm vạn sính lễ nữa…”

“Con chết tiệt, mày định làm gì?!”

Dư Uyển đứng trước bàn thờ tổ tiên, tay cầm hôn ước, dí vào ngọn đèn trường minh.

Lửa phụt lên, mép giấy cháy vàng, cong lại như chiếc lưỡi rắn—

Ào!

Một chậu nước lạnh dội xuống, lửa tắt ngúm, tro bám lên bài vị tổ tiên.

Cha cô xách ghế đẩu định đập, Dư Uyển mở hôn ước ướt sũng ra: “Đặt tay vào đi.”

Hai chữ “tự nguyện” đỏ máu đã nhoè nhoẹt, như gương mặt khóc lem phấn.

Đồ tể nhìn Dư Uyển, lại liếc sang cha mẹ cô, vớ lấy mũ rời khỏi nhà: “Xúi quẩy!”

Mẹ cô ngồi bệt dưới đất, run rẩy chỉ tay vào tay Dư Uyển: “Mày, mày…”

Dư Uyển đập tờ hôn ước ướt nhẹp lên bàn thờ, rồi quay người bước ra ngoài.

Sau lưng, cha cô gào lên: “Trói nó lại, lôi đi!”

Mèo đen A Sửu ngồi trên mái hiên phòng củi, đầu đuôi rũ xuống một làn khói mỏng màu xanh lam.

“52%.” Nó nghiêng đầu.

Tôi lướt tay qua thẻ mệnh. Trong khói xám là hình ảnh Dư Uyển đang vá áo, từng mũi kim sắc lạnh.

Con người luôn nghĩ rằng, chỉ cần đốt hôn ước là có thể chối bỏ ràng buộc. Tôi bật cười.

Ngoài cửa sổ, mẹ cô đang nhặt từng mảnh hôn ước, lắp lại như ghép hình. Em trai cô thì lén vẽ thêm con rùa lên đó.

Một bàn cờ quá đẹp.

Giờ đến lượt họ nhảy vào.

12

Đồ tể họ Vương quay lại, lần này mang theo bốn ông anh họ.

Họ ngồi xổm trước cổng hút thuốc. Mẹ cô moi từ đáy rương ra chiếc áo bông đỏ, cổ áo còn dính tro lễ từ lần giỗ tổ năm kia.

“Mặc vào!” Bà ta ném cho Dư Uyển, “Đừng có bày bộ mặt đưa đám.”

Dư Uyển cúi đầu nhặt áo.

“Tôi gả.” Cô nhẹ giọng.

Mẹ cô ngẩn ra một lúc, rồi cười tươi rói, quay ra ngoài hét lớn: “Nó chịu rồi!”

Trong nhà, tiền sính lễ xếp thành một ngọn núi nhỏ trên bàn.

Mười cọc tiền, niêm phong ngân hàng còn chưa tháo.

Ngón tay chai sần của cha cô vuốt đi vuốt lại từng xấp, như đang sờ da thịt đàn bà.

Em trai bò lên mép bàn, chỉ xuống chân bàn: “Bố, giấy báo thi của con!”

Dư Uyển ngồi đun nước bên bếp, lửa hắt sáng gương mặt điềm nhiên của cô.

Tờ giấy báo thi ấy đang lót dưới chân bàn ọp ẹp, mực tên Dư Tiểu Bảo đã bị cọ nhòe.

“Mày vội gì?” Mẹ cô gạt tay thằng bé. “Thi đậu thì thiếu gì cái giấy đó.”

Dư Uyển xách ấm nước, hơi nóng làm mờ nét mặt cô.

Mèo đen A Sửu thò đầu từ xà nhà: “50% — điểm giới hạn.”

Tôi gõ điếu thuốc. Trong làn khói, Dư Uyển đang nhỏ thứ gì đó vào ấm trà — chất lỏng trong suốt, mua từ hiệu thuốc trên huyện.

“Có nên nhắc họ không?” A Sửu hỏi.

Tôi cười nhạt: “Nhìn tay con bé ấy đi.”

Khi rót trà, ngón út bên trái của Dư Uyển lồi lõm — vết sẹo do bị chó cắn năm ngoái, là trò của em trai cô.

Giờ đây, ngón tay cái cô đang mân mê vết sẹo cũ ấy.

“Dâng trà đi!” Mẹ cô thúc giục.

Ly đầu tiên dâng cho đồ tể, khi nhận, hắn cố ý chạm vào cổ tay cô. Ly thứ hai cho cha, ông uống cạn rồi lại cúi xuống đếm tiền.

Đến ly thứ ba cho mẹ, thì ngoài sân vang lên tiếng rầm—

Bàn sập.

Tùy chỉnh
Danh sách chương