Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Mày… mày đã làm gì em mày rồi?”
Dư Uyển búng tờ tiền cuối: “Đếm tiền thôi.” Cô ngẩng lên. “Chẳng phải các người dạy tôi sao?”
“Anh em ruột… thì phải sòng phẳng.”
Ánh sáng tuyết rọi qua cửa sổ, phản chiếu lên vết bầm ở khóe môi cô — do cha dùng thắt lưng quất ba ngày trước. Bây giờ, cô đang mỉm cười.
Cha cô chộp lấy cây đòn cài cửa!
Dư Uyển không trốn, chỉ từ xấp tiền lôi ra tờ chứng nhận đi làm: “Trưởng thôn đã đóng dấu.” Cô khẽ lắc giấy, “Mai tôi vào thành.”
Mẹ nhào đến bên lò sưởi: “Tiền! Trả lại tiền đây!”
“Được thôi.” Cô gật đầu, “Để Tiểu Bảo tự qua lấy.”
Ngoài nhà vang lên tiếng “meo—”
Mèo đen ngồi trong tuyết, mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào con dao dưới chân cha cô.
10
Khi cây đòn cài cửa quật xuống, Dư Uyển vẫn không tránh.
Khúc gỗ lướt qua tai, nện xuống đất. Cha cô thở hổn hển, mùi rượu xộc vào mặt cô: “Mày dám phản tao?!”
Khoá đồng của thắt lưng rít qua không khí.
Cú đầu tiên quất vào người, Dư Uyển hơi lảo đảo. Cú thứ hai nhắm vào đầu gối, nhưng cô bỗng giơ tay lên—
Bốp!
Cô túm lấy thắt lưng.
Cha cô trừng mắt. Đứa con gái xưa nay đánh không bao giờ phản kháng, giờ bàn tay như kẹp sắt.
“Tiền thuốc: hai trăm.”
Cha cô ngớ người: “Cái gì?”
“Tiền mất việc: ba ngàn.” Cô bẻ từng ngón tay ông ra, rút thắt lưng khỏi tay ông từng tấc một. “Cộng thêm tiền tổn thương tinh thần…”
Đột nhiên, thắt lưng quay đầu!
Bốp—!
Khoá đồng quất vào mặt cha cô, rách toạc một đường máu. Ông lảo đảo, sờ lên má, cảm thấy dòng máu ấm, sắc mặt như nhìn thấy ma.
Dư Uyển vung nhẹ thắt lưng: “Giờ thì ông nợ tôi ba ngàn hai trăm tư.”
Mẹ cô gào lên, lao đến cào mặt cô. Dư Uyển nghiêng người né. Em trai rúc vào góc giường, ôm bàn tay sưng đỏ run bần bật.
“Lão Dư! Lão Dư!” Giọng mẹ cao vút như kim chích, “Gọi đồ tể họ Vương! Lôi nó đi ngay!”
Cha cô vẫn sững sờ, máu loang nửa mặt.
Dư Uyển gập đôi thắt lưng, đầu khoá rủ xuống đất, gõ nhẹ lên dấu giày của em trai.
“Được thôi.” Cô gật đầu. “Tôi gả.”
Cả nhà sững sờ.
Dư Uyển cúi người, nhặt chứng nhận lao động, nhẹ nhàng vuốt thẳng: “Trước tiên, thanh toán xong món nợ đã.”
Mèo đen A Sửu ngáp dài trên xà nhà.
“55%.” Nó nghịch thẻ mệnh, “tụt còn nhanh hơn tuyết tan.”
Tôi vuốt nhẹ điếu thuốc, trong khói xám, mẹ cô đang lục tung rương tủ tìm tiền — nhưng vô ích.
Từng đồng Dư Uyển tiết kiệm bao năm qua đều đã quy đổi thành tấm thẻ ngân hàng mạ vàng, lúc này đang nóng rực trên ngực cô.
“Ngăn lại không?” A Sửu hỏi.
Tôi bật cười khẽ: “Nhìn vào mắt cô ấy xem.”
Khói xám tụ lại thành hình con ngươi của Dư Uyển — trong đó không có sợ hãi, không có phẫn nộ, chỉ còn một thứ duy nhất: sự tính toán lạnh lùng.
Một cuộc lột xác quá đẹp.
Mẹ cô trốn ra ngoài lúc nửa đêm.
Dư Uyển tựa cửa sổ phòng củi, đếm từng món đồ mẹ nhét vào áo bông: một gói thuốc chuột, hai sợi dây buộc tóc đỏ, và biên lai đặt cọc của nhà đồ tể họ Vương lần trước đến xem mặt.
Bên ngoài tường viện, vọng đến tiếng thì thầm nén thấp:
“…Con bé này không bình thường, phải thêm tiền.”
“Làm cho gạo nấu thành cơm là ngoan ngay…”
Ánh tuyết soi rõ tay Dư Uyển, cô đang dùng bút chì của em trai vạch lên tường một dòng:
Ba ngàn hai trăm tư — số nợ của cha.
Ngay dưới đó, thêm một dòng nhỏ:
Tiền bán thân: tròn mười vạn.
11
Trời chưa sáng, đồ tể họ Vương đã tới.
Hắn đứng giữa nhà chính, tay cầm tờ giấy đỏ, ngón tay to bè chỉ vào khoảng trống: “Điền dấu vân tay vào đây.”
Dư Uyển không động đậy.
Mẹ cô đẩy lưng cô từ phía sau: “Đồ chết tiệt, hôm qua chẳng phải đã đồng ý rồi sao?”
Dư Uyển cúi đầu nhìn tờ hôn ước.
Trên tờ giấy thô ráp, hai chữ “tự nguyện” nguệch ngoạc xiêu vẹo, bên dưới còn vẽ thêm một con rùa nhỏ — nét chữ của em trai cô. Đồ tể họ Vương cười toe: “Em mày nói mày thích rùa.”
Cô giơ tay nhận lấy hôn ước.
Dư Uyển bất chợt nở nụ cười.
Mèo đen A Sửu thò đầu từ xà nhà: “54%… 53%…”
Tôi gõ nhẹ điếu thuốc. Trong làn khói xám, nụ cười của Dư Uyển mỏng như lưỡi dao lam.