Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f9oXTVnmM
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mèo đen A Sửu ngồi vắt vẻo trên cây táo, quẫy đuôi: “Tạch, chuyên nghiệp ghê.”
Tôi vuốt nhẹ thẻ mệnh, trong khói xám là cảnh Dư Uyển đang đếm tiền bằng bàn tay nứt nẻ — ba tờ tiền trăm, đưa cho một tay giang hồ có máu mặt ở trấn trên.
“Lãi tính sai rồi.” Tôi cười khẽ. “Phải đòi mười hai vạn mới đúng.”
A Sửu nghiêng đầu: “Vì sao?”
“Vì thằng con trai họ, đáng giá chừng đó.”
Trong khói xám, thằng bé đang giấu dao vào áo bông. Trong đó còn có cả biên lai tiền đặt cọc của đồ tể họ Vương.
Trong nhà, tên đòi nợ đập giấy nợ lên bàn: “Ba ngày! Không trả thì tịch thu nhà!”
Cha cô quỳ xuống, kéo gấu quần Dư Uyển: “Chiêu Đệ… Cha sai rồi…”
Dư Uyển cúi xuống nhìn ông. Người từng quất thắt lưng vào cô không thương tiếc.
“Nhà này đứng tên ai?” Cô đột ngột hỏi.
Cha cô ngẩn ra: “Đ-đương nhiên là… của em mày…”
Dư Uyển rút tờ giấy nợ ra, bốp — tát thẳng vào mặt em trai: “Của mày à?”
Thằng bé đột ngột nhào tới!
Áo bông rách toạc, dao loé sáng—
Xoẹt!
Lưỡi dao cắm sâu vào mặt bàn, chỉ cách ngón tay Dư Uyển một tấc.
Ống sắt của tên đòi nợ ngay lập tức gí thẳng vào cổ thằng bé: “Lấy nó thế nợ, vừa khớp!”
Tuyết lại bắt đầu rơi.
Dư Uyển đứng ở cổng sân, nhìn đám người kia đè em trai xuống tuyết đánh túi bụi.
Cha thì quỳ xuống van xin, mẹ cô thì phát điên, túm tóc chính mình.
Ồn ào thật.
Cô rút tờ tiền âm phủ ra, nụ cười của đồ tể họ Vương trên giấy đã bị nhuộm đỏ.
“Giờ, em có muốn giao dịch với ta không?” Giọng chủ tiệm vang lên sau lưng cô.
16
Tuyết tạnh, dân làng chen nhau đứng kín trước sân nhà họ Dư.
Dư Uyển đứng bên đống củi, tay xách cặp sách của em trai. Góc sách quăn lại, mờ mờ dòng chữ “Dư Tiểu Bảo”.
“Chị!” Giọng em trai khản đặc, khoé môi vẫn dính máu do bị đánh. “Đó là sách của em!”
Dư Uyển không đáp.
Cô lấy tờ tiền âm phủ trong ngực ra, kẹp vào quyển toán.
“Tôi đã bán tương lai của nó rồi. Ba vạn.”
Xoẹt! Lửa bật sáng, ngọn lửa liếm lấy bìa quyển “5 năm thi — 3 năm luyện”.
Mèo đen A Sửu ngồi trên tường, đuôi vẫy liên hồi: “47%… Đến điểm giới hạn rồi.”
Tôi gõ nhẹ điếu thuốc. Trong khói xám, đồng tử Dư Uyển phản chiếu ánh lửa — như hai ngọn đèn băng đang tan chảy.
“Vẫn chưa đủ.” Tôi khẽ nói.
Lửa phụt cao hơn, thiêu rụi cuốn vở ghi chép của em trai. Bài thi giả mạo 88 điểm co rúm, cháy đen, trong tro tàn hiện lên con số gốc: 58.
Trong đám đông vang lên vài tiếng cười khẩy.
“Trường đại học của tôi!” Em trai thoát khỏi mẹ, mắt đỏ hoe lao về phía đống lửa.
Dư Uyển vươn chân, khẽ gạt.
Nó ngã sấp vào đống tuyết.
Ngọn lửa càng cháy rực.
Dư Uyển nhìn cái bóng của chính mình — vặn vẹo kéo dài, như một sinh vật nào đó đang lột xác tái sinh.
Lửa làm tan băng trên lông mi cô, nhưng hốc mắt thì khô đến nỗi chẳng có lấy một giọt nước.
“Chiêu Đệ à…” Trưởng thôn lên tiếng, “vậy là đủ rồi.”
Dư Uyển rút một que củi trong đống lửa, châm vào quyển sách tiếng Anh cuối cùng: “Được thôi.”
Cô xoay người chỉ thẳng vào cha: “Trả nốt tám vạn bảy còn nợ tôi đi.”
Dư Uyển quay lại.
Trong ngọn lửa, hiện ra một cánh cửa sơn đen với khoá đồng gớm ghiếc — chính là cánh cổng của tiệm cầm đồ âm gian. Từ khe cửa, một tờ hợp đồng mới chầm chậm bay ra, dòng chữ chu sa viết rằng:
「Vật cầm cố: Vận khí toàn gia tộc họ Dư」
「Đổi lấy: Tự do của Dư Uyển」
Mẹ cô quỳ sụp xuống: “Mẹ sai rồi… mẹ lạy con…”
Dư Uyển nhìn mái tóc bạc lưa thưa của bà.
Mùa đông năm ấy, mẹ cô từng dí đầu lọc thuốc lá vào tay cô, cười mà nói:
“Rát à? Ráng chịu.”
Mèo đen nhảy lên vai tôi: “Ký không?”
Tôi chăm chú nhìn bàn tay Dư Uyển trong khói xám — các vết nứt vì lạnh rướm máu, đang từ từ vươn tới tờ khế ước trong lửa.
“Chờ thêm chút.” Tôi nói, “Để cô ấy tự chọn.”
17
Trong đống lửa, hàng chữ chu sa trên khế ước cháy càng lúc càng rực rỡ.
Tay Dư Uyển lơ lửng trên ngọn lửa, những vết nứt do lạnh bị hơi nóng làm bỏng rát. Mẹ cô vẫn đang quỳ lạy.
“Chiêu Đệ…” Cha cô cất giọng khàn đặc, “Cha nhận sai…”
Tay phải ông giấu sau lưng, nơi cổ tay áo lộ ra chuôi dao chẻ củi — giống hệt con dao em trai từng giấu.