Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pTEjf7Fjd
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giấy báo thi của em trai bị nước trà thấm rách nát.
“Giấy thi của con! Trường đại học của con!” Thằng bé rú lên như bị chọc tiết.
Mẹ cô vội nhào tới, bỗng lảo đảo ngã dúi vào đống tiền.
Đồ tể ôm bụng đứng lên, rồi lập tức ngã quỵ. Cha cô phản ứng nhanh nhất, xách ghế đẩu định phang —
Đến giữa chừng, ông khựng lại. Ống quần ông loang ra một vệt sẫm màu.
Dư Uyển đứng dậy, áo bông đỏ như một đốm lửa.
Cô nhìn đám đàn ông đang lăn lộn trên đất, khẽ nói: “Tác dụng kéo dài ba tiếng.”
Rồi xoay người xách túi hành lý đã chuẩn bị sẵn: “Đủ thời gian để tôi đi đến huyện.”
Em trai cô ôm chặt lấy chân cô: “Chị… chị ơi em khó chịu…”
Dư Uyển gỡ từng ngón tay nó ra, rót nốt nửa ly trà cuối cùng vào miệng nó: “Giờ thì, mọi người như nhau cả rồi.”
Mèo đen nhảy lên vai tôi: “Là ngươi đưa thuốc à?”
Tôi lắc đầu, mở màn sương khói — Dư Uyển đang đứng trước quầy thuốc, đếm từng đồng xu bằng những ngón tay nứt nẻ.
“Cho loại nào đau nhất mà không chết.”
Một cô gái quá thông minh.
Biết rõ — giết người không bằng đâm vào tim.
13
Dấu chân trong tuyết kéo dài đến đầu làng thì biến mất.
Dư Uyển ngồi xổm trong ngôi miếu thổ địa bỏ hoang, đếm lần thứ mười — ba vạn tiền mặt, thẻ ngân hàng, và tờ giấy chứng nhận đi làm đã bị nước trà làm nhòe mực. Gió rít lên ngoài miếu như ai đang than khóc.
“Hối hận rồi à?”
Giọng nói vang lên từ phía sau, Dư Uyển không quay đầu.
Cô biết là ai — vạt sườn xám màu xanh rêu quét qua bàn thờ, tiếng bật nhẹ của điếu thuốc bạc chạm vào lư hương, cùng mùi đàn hương nhè nhẹ, tanh lạnh.
Ngón tay chủ tiệm đặt lên vai cô.
“Nhìn xem, tương lai mà em đã từ bỏ.”
Trước mắt Dư Uyển bừng lên một luồng sáng trắng —
Cô thấy mình mặc áo bông đỏ, bị đồ tể họ Vương kéo vào phòng trong. Trên đầu giường treo sợi dây thừng để treo cổ.
Thấy mình sảy thai khi thai năm tháng, mẹ ngồi đếm từng tờ tiền bồi thường, miệng bảo: “Nuôi từng ấy năm cuối cùng cũng thu được vốn.”
Cuối cùng, cô thấy chính mình chết vào giữa đông lạnh, chân trần co quắp bên đống củi —
“Biết thế nên đẻ thêm mấy đứa con gái để bán. Một đứa mười vạn, còn hơn nuôi lợn.”
Ảo ảnh chấm dứt.
Kẽ tay Dư Uyển dính đầy tro hương.
14
Mèo đen A Sửu ngồi trên xà nhà, liếm móng: “49%… Cứng đầu thật.”
Tôi phủi tàn thuốc.
Dư Uyển đứng dậy, rút tờ hôn ước từ túi lót ra —
Hai chữ “tự nguyện” trên giấy đỏ đã bị thấm nhòe, nhưng dấu vân tay của đồ tể họ Vương vẫn còn rõ ràng.
“Đốt nó.” Giọng cô khàn khàn.
Tôi cười khẽ: “Đốt đi được khế ước, có đốt nổi mệnh số không?”
Lửa đèn trường minh phụt cao, tờ hôn ước hóa thành tro bụi trong tay Dư Uyển.
Nhưng giữa đống tro, lại lộ ra một góc giấy vàng — tiền âm phủ.
Mệnh giá: mười tỷ. Trên mặt in rõ nụ cười nhếch mép của đồ tể họ Vương.
Từ xa vọng đến tiếng người huyên náo, ánh lửa đuốc dần rọi sáng miếu đất.
“Tìm! Con ranh đó không chạy xa được!” Giọng cha cô lẫn trong từng đợt quặn bụng.
Dư Uyển siết chặt tờ tiền âm phủ, đột nhiên bật cười.
Cười đến mức bức tượng đất của Thổ Địa cũng nứt một đường.
Ánh lửa đã áp sát cổng miếu.
Dư Uyển nhét tiền âm phủ lại vào túi, ngón tay khẽ lướt qua gương mặt đang cười trên giấy của đồ tể họ Vương — bề mặt lạnh toát.
“Từ cửa sau mà đi.” Giọng chủ tiệm vọng ra từ bóng tối. “Hoặc ở lại, đòi nợ.”
Dư Uyển không động đậy.
Cô nhìn đôi bàn tay đang rách nẻ vì lạnh của mình. Sau đó, rút từ ngực ra một tờ giấy — giấy ghi nợ của cha.
“Ba ngàn hai trăm tư.” Cô nói, “Tính lãi, gấp mười.”
Mèo đen A Sửu dựng thẳng đuôi: “48%… Dám đòi ghê đấy.”
15
Kẻ đòi nợ kéo đến.
Ba gã đàn ông đeo kính đen chặn ngay cổng sân, tên cầm đầu cầm ống sắt gõ lên tờ giấy nợ: “Dư Lão Gia, cả gốc lẫn lãi là tám vạn bảy!”
Cha cô ôm bụng: “Tôi chưa từng vay——”
Rầm! Ống sắt đập vỡ cái lu: “Giấy trắng mực đen rõ ràng!”
Mẹ cô lập tức chỉ vào Dư Uyển: “Nó trả! Nó có tiền!”
Gã đòi nợ quay đầu lại, kính đen phản chiếu ánh tuyết: “Con gái ông bà?”
Dư Uyển đứng bên miệng giếng — cô ngẩng đầu lên, giọng nhẹ bẫng: “Cha nợ, con trả. Thiên kinh địa nghĩa.”
Ống sắt chĩa về phía em trai: “Vậy thì bán con trai thế nợ!”