Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
“Nếu làm không ra hồn! Con không cần điểm công!”
“Cắt luôn khẩu phần của con cũng được!”
Không biết từ lúc nào.
Hách Thiết Sơn đã lặng lẽ đứng sau lưng tôi.
Vững chãi như một ngọn núi.
Anh nhìn Bí thư Vương.
“Bí thư.”
“Cứ cho cô ấy thử đi.”
“Nếu làm hỏng.”
“Tính vào tôi.”
Giọng anh không to.
Nhưng chắc nịch đến mức không ai dám coi thường.
Bí thư Vương nhìn tôi.
Lại liếc sang Hách Thiết Sơn.
Cắn răng.
Dậm chân.
“Được!”
“Thôi thì liều vậy!”
“Cả làng nghe đây!”
“Nhà nào có quần áo cũ, vỏ chăn cũ, nhưng còn sạch sẽ!”
“Đem hết ra đây!”
“Giao cho Lương Huệ!”
Một chiến dịch “cải tạo quần áo cũ” rầm rộ.
Bùng lên ở hợp tác xã Hồng Kỳ.
Cái sân bé tẹo nhà tôi.
Biến thành xưởng may tạm bợ.
Chất đầy vải cũ đủ loại mà mọi người mang tới.
Màu đỏ.
Màu xanh lá.
Màu xanh dương.
Hoa văn.
Vải thô.
Vải bông mịn.
Thậm chí có cả mảnh vỏ chăn gấm cũ phai màu lâu năm!
Mẹ chồng tôi thì giúp tháo chỉ, giặt sạch.
Hách Thiết Sơn đi làm về.
Liền ngồi xuống cắt vải cùng tôi.
Anh tay vững.
Mắt chuẩn.
Căn ke đúng y vạch phấn tôi vẽ.
Cắt không lệch chút nào.
Đêm xuống.
Đèn dầu leo lét cháy đến tận nửa đêm.
Tôi cắm cúi khâu vá.
Kim đâm rách tay.
Tôi quấn vải cũ vào rồi lại tiếp tục.
Hách Thiết Sơn ngồi ngay bên cạnh.
Anh im lặng ngồi đan giỏ.
Hoặc.
Giúp tôi xỏ chỉ.
Đưa kéo.
Thỉnh thoảng.
Dùng ngón tay thô ráp.
Khẽ chạm vào khóe mắt tôi đã đỏ lên vì thức đêm.
“Nghỉ một chút đi.”
“Không mệt!”
Tôi không ngẩng đầu.
Trong lòng ôm một quyết tâm.
Phải làm được!
Vì danh dự của Hợp tác xã Hồng Kỳ.
Và hơn hết…
Để chứng minh cho Hách Thiết Sơn thấy.
Vợ anh.
Không phải thứ vô dụng!
Nửa tháng trời.
Thức trắng đêm.
Cuối cùng.
Tôi cũng hoàn thành 12 bộ đồ biểu diễn!
Chọn chủ đề “Mùa gặt” giản dị nhất.
Bé trai mặc áo “bông lúa” màu vàng đất.
Ghép vải vàng đậm nhạt khác nhau.
Giống hệt sóng lúa uốn lượn.
Bé gái mặc váy “hoa hướng dương” đỏ xanh.
Cánh hoa bằng vải đỏ.
Nhụy hoa bằng vải xanh.
Viền vải sa tanh cũ từ vỏ chăn cũ.
Cắt thành sợi nhỏ.
Tỉ mỉ quấn thành khuy cài xinh xắn trang trí trên cổ áo.
Khi 12 đứa trẻ.
Mặc những bộ đồ chắp vá đó.
Đứng trên sân khấu đất ở hội trường công xã.
Hát bài “Xã viên đều là hoa hướng dương”.
Cả hội trường.
Im lặng trong một khoảnh khắc.
Rồi.
Bùng nổ trong tiếng vỗ tay như sấm.
“Hay quá!”
“Đẹp quá đi mất!”
“Y như tranh tuyên truyền bước ra vậy!”
“Thật là từ đồ cũ mà may thành á? Giỏi thật!”
Lãnh đạo huyện đến dự cũng sáng mắt lên.
Nắm chặt tay Bí thư Vương.
“Ông Vương! Ở công xã các ông đúng là lắm nhân tài ẩn dật!”
“Bộ quần áo này! Ý tưởng hay! Tay nghề tốt!”
“Đúng là nghệ thuật của nông dân chúng ta!”
Bí thư Vương cười đến mức không khép nổi miệng.
Liên tục khoe:
“Lương Huệ làm đấy! Là vợ Hách Thiết Sơn nhà ta làm đấy!”
Hách Thiết Sơn đứng trong góc dưới khán đài.
Lặng lẽ nhìn lên sân khấu.
Lại quay sang nhìn tôi.
Bị mọi người vây quanh.
Cười rạng rỡ như hoa nở.
Khóe môi anh.
Chậm rãi cong lên.
Giống như một vầng trăng non đầu tháng.
Buổi biểu diễn kết thúc.
Bí thư Vương phất tay thật mạnh.
“Đồng chí Lương Huệ! Có công lớn với công xã!”
“Thưởng thêm 50 điểm công!”
“Còn nữa!”
Ông hắng giọng.
“Công xã quyết định!”
“Từ giờ nhà ai cần may vá, chỉnh sửa quần áo!”
“Cứ tìm Lương Huệ!”
“Tính công theo sản phẩm!”
“Hoặc… trả bằng ít lương thực cũng được!”
“Xưởng may” của tôi.
Chính thức khai trương!
Tiếng tăm về tay nghề khâu vá nhanh chóng lan khắp nơi.
Cả công xã Hồng Kỳ.
Thậm chí mấy thôn lân cận.
Ai cũng biết nhà Hách Thiết Sơn có cô vợ khéo tay.
Biết biến vải cũ thành đồ mới tinh tươm.
Người tìm đến nườm nượp.
“Huệ con ơi! Giúp bác vá cái quần cho thằng út, rách toang chỗ mông rồi!”
“Chị Huệ! Áo này rộng quá, chị bó eo giùm nhé!”
“Huệ à! Thím muốn biến cái vỏ chăn cũ thành áo khoác, được không?”
Căn nhà đất nhỏ xíu của tôi.
Trở thành nơi nhộn nhịp nhất.
Mẹ chồng ngồi ngoài cửa sưởi nắng.
Giúp tôi tiếp khách.
Hách Thiết Sơn đi làm về.
Liền làm “phụ tá” cho tôi.
Cắt vải.
Là ủi.
(Dùng cái bát tráng men nung nóng thay bàn ủi)
Anh khéo tay.
Học một lần là làm được ngay.
Tôi vẽ mẫu.
Anh cắt gần như chính xác y hệt.
Đêm đến. Dưới ánh đèn dầu.
Tôi chăm chú khâu vá.
Anh ngồi bên cạnh.
Nhặt từng chiếc áo vừa may xong.
Gấp gọn gàng.
Phân loại xếp ngay ngắn.
Thỉnh thoảng ngẩng lên.
Ánh mắt chạm nhau.
Ánh đèn dầu vàng vọt.
Lấp lánh trong mắt anh.
Như những ngọn lửa nhỏ.
Khiến má tôi nóng bừng.
Điểm công.
Thóc lúa.
Trứng gà.
Thỉnh thoảng còn có mấy hào tiền lẻ.
Cuộc sống.
Như được thêm củi vào bếp.
Dần dần ấm lên.
Mẹ chồng tôi.
Sắc mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều.
Ít ho hơn.
Trên mặt bắt đầu có nụ cười.
Hách Thiết Sơn.
Vẫn ít nói như cũ.
Nhưng vẻ nặng nề giữa lông mày.
Đã nhạt đi nhiều.
Đi làm vẫn chăm chỉ, cần mẫn.
Chỉ là mỗi khi về nhà.