Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 19

20

Tôi với Hách Thiết Sơn ra quán ăn quốc doanh mừng.

Gọi thịt kho tàu.

Cá hấp.

Còn có hai chai bia!

(Anh nói giờ anh uống được rồi!)

Dưới ánh đèn.

Hách Thiết Sơn rót bia cho tôi.

Bọt trào ra.

Anh lúng túng lau. Vụng về. Lại đáng yêu.

“Huệ Huệ.” Anh nâng cốc. “Chúc mừng.”

“Sau này.” “Em chính là bà chủ Lương rồi.”

Tôi cười cụng ly với anh. “Cùng vui!” “Anh Kỹ thuật viên Hách!”

Vị bia đắng nhẹ. Rồi ngọt dần nơi đầu lưỡi.

Giống hệt những ngày chúng tôi đã cùng nhau đi qua.”Thiết Sơn anh.”

“Ừ?”

“Anh nói xem…” “Chúng ta có phải…” “Nên có một đứa con rồi không?”

Giọng tôi rất nhỏ. Như lông vũ.

Hách Thiết Sơn cầm cốc bia. Khựng lại.

Bia sóng sánh tràn ra bàn. Anh ngẩng đầu. Nhìn tôi.

Ánh mắt như có lửa bùng lên ngay lập tức. Nóng rực. Thiêu đốt.

“Em nghĩ kỹ rồi?” Giọng anh khàn đặc.

“Ừm.”

Tôi gật mạnh đầu. Mặt nóng bừng.

Nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh.

Hách Thiết Sơn không nói gì. Ngửa cổ. Uống cạn cốc bia. Đặt mạnh xuống bàn. Vươn tay. Nắm chặt tay tôi.

Lực mạnh mẽ. Kiên định không thể nghi ngờ.

“Được.” “Về nhà.”

Nắng hè xuyên qua tấm rèm cửa màu xanh nhạt mới thay. Rải những đốm sáng lốm đốm trên sàn xi măng.

Tôi tựa vào đầu giường. Tay cầm một mảnh vải nhung vàng nhạt.

Mềm mịn. Đưa lên so đo.

Hách Thiết Sơn đẩy cửa bước vào.

Tay bưng bát canh gà còn bốc hơi nóng. “Nghỉ chút đi.”

Anh đặt bát lên bàn cạnh giường. “Không mệt.” Tôi đặt vải xuống.

Xoa lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lì. Khóe môi không kiềm được cong lên.

“Em đang nghĩ…” “Không biết là con trai hay con gái?”

“Phải may quần áo kiểu gì đây?”

Hách Thiết Sơn ngồi xuống cạnh giường. Bàn tay to phủ lên mu bàn tay tôi.

Ấm áp. Khô ráo.

Mang theo những vết chai mỏng. “Đều tốt cả.” Giọng anh trầm thấp.

Chứa đựng sự dịu dàng của một người sắp làm cha. “Con trai thì giống anh.”

“Con gái thì giống em.”

“Đều tốt cả.”

Nắng nhảy nhót trên hàng mi dày của anh. Đổ xuống những mảng bóng nhỏ.

Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc ấy.

Trong lòng mềm nhũn ra như nước. Gã đàn ông thô kệch của tôi.

Trời ơi.”Thiết Sơn anh.” “Ừ?” “Gặp được anh.” “Thật tốt.”

Hách Thiết Sơn quay sang nhìn tôi. Đôi mắt sâu thẳm. Như chứa cả một mùa hè rực nắng. Anh cúi xuống.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. Trân trọng. Và thành kính.

“Anh cũng vậy.”

Ngoài cửa sổ. Tiếng ve kêu râm ran. Xanh mướt một màu. Chiếc xe đạp “Phi Câu” mới tinh dựng dưới hiên. Trong giỏ xe.

Còn để một nắm dưa leo non vừa mua ở chợ. Vẫn còn đọng sương.

Gió lướt qua ngọn cây. Ngày tháng còn dài. Câu chuyện của chúng tôi. Chỉ vừa viết đến chương ngọt ngào nhất.

HOÀN

Tùy chỉnh
Danh sách chương