Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 10

11

Mắt nhìn tôi thật sâu.

“Ừ.”

Giọng anh khàn đặc.

Bất chợt anh giơ tay.

Từ ngực áo lấy ra thứ gì đó.

Ấn vào tay tôi.

Cứng cứng.

Vẫn còn vương hơi ấm của anh.

Tôi cúi đầu nhìn.

Là một chiếc khăn tay mới tinh.

Vải kẻ ca-rô đỏ trắng.

Gấp vuông vức.

“Cho em.”

Anh chỉ thốt ra ba chữ.

Rồi quay người đi thẳng ra ngoài.

Bước chân hơi loạng choạng.

Hai vành tai.

Đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Tôi nắm chặt chiếc khăn còn ấm hơi anh.

Nhìn theo bóng lưng cao lớn biến mất ở cửa.

Trong lòng.

Như ngâm trong mật.

Vừa mềm.

Vừa ngọt.

Hách Thiết Sơn đi sửa đập rồi.

Nhà vắng hẳn.

Lòng tôi cũng trống trải.

Tôi đem chiếc khăn ca-rô ấy.

Giặt thật sạch.

Phơi ngoài sân.

Gió thổi.

Ô vuông đỏ trắng nhẹ nhàng lay động.

Giống hệt trái tim tôi.

Ban ngày.

Tôi nhận thêm nhiều việc may vá hơn.

Ngón tay càng lúc càng chai cứng.

Ban đêm.

Dưới ánh đèn dầu.

Tôi cặm cụi khâu đế giày cho anh.

Giày mới.

Đế nhiều lớp.

Làm dày hơn.

Mũi kim khâu cũng dày đặc hơn.

Mẹ chồng ngồi bên.

Lẩm bẩm kể chuyện.

“Hồi nhỏ thằng Sơn…”

“Chân đã to…”

“Rất tốn giày…”

Tôi nghe mà lòng vừa chua xót vừa mềm lại.

Một tháng.

Dài như một năm.

Cuối cùng.

Cũng đến ngày Hách Thiết Sơn trở về.

Tôi dậy thật sớm.

Quét dọn nhà cửa thật sạch sẽ.

Nấu một nồi cháo kê đặc sánh.

Hấp mấy chiếc bánh bao trắng tinh.

(Bằng tiền tôi kiếm được nhờ may vá!)

Thậm chí còn hiếm hoi.

Thái một đĩa nhỏ dưa muối sợi.

Rưới thêm chút dầu mè thơm lừng.

Mặt trời lên cao.

Đầu làng vang lên tiếng người ồn ào.

“Về rồi! Người đi sửa đập về rồi!”

Tim tôi.

Nhảy thót lên tận cổ.

Buông vội khăn lau.

Chạy thẳng ra đầu làng.

Từ xa.

Tôi thấy một nhóm người.

Mỗi người vác theo chăn chiếu của mình.

Bộ dạng ai nấy đều bụi bặm, mệt mỏi.

Dẫn đầu là một người.

Cao lớn.

Thẳng lưng.

Mặc chiếc áo kaki xám đậm.

Như một ngọn núi di động.

Là Hách Thiết Sơn!

“Anh Thiết Sơn!” Tôi hét lên, lao thẳng về phía anh.

Đám đông tự động dạt ra.

Hách Thiết Sơn khựng lại.

Nhìn tôi chạy tới gần.

Anh đen đi.

Gầy hơn.

Cằm lởm chởm râu xanh.

Nhưng ánh mắt.

Sáng lấp lánh.

Như sao tôi luyện trong lửa.

“Huệ Huệ.”

Anh gọi tên tôi.

Giọng khàn đặc vì đường xa vất vả.

Nhưng cực kỳ rõ ràng.

Tôi đứng trước mặt anh.

Thở hổn hển.

Ngẩng lên nhìn.

Quan sát khắp người.

“Anh… anh không bị thương chứ?”

“Không.”

“Có mệt lắm không?”

“Không mệt.”

Anh hạ cuộn chăn nặng trên vai xuống.

Ánh mắt dừng trên mặt tôi.

Như tỏa ra hơi nóng.

“Ở nhà… mọi thứ ổn chứ?”

“Ổn! Ổn hết!” Tôi gật đầu thật mạnh.

Mẹ chồng tôi cũng chống gậy lò dò ra.

“Sơn con!”

“Mẹ!”

Hách Thiết Sơn sải bước tới.

Đỡ lấy bà.

Tôi đứng bên cạnh.

Nhìn hai mẹ con họ.

Nắng chiều ấm áp phủ lên vai.

Hòn đá treo trong lòng tôi suốt một tháng.

Cuối cùng cũng rơi xuống.

Bình an trở về.

Thật tốt.

Buổi tối.

Hách Thiết Sơn tắm rửa sạch sẽ,

Thay bộ quần áo cũ đã giặt.

Ngồi trên giường đất.

Tôi lấy đôi giày vải đế dày mới may ra.

“Thử đi.”

Anh đón lấy.

Không nói gì.

Lặng lẽ xỏ vào chân.

Đứng dậy.

Đi mấy bước.

“Vừa.”

“Thoải mái.”

Chỉ vài từ ngắn ngủn.

Nhưng tôi nghe ra niềm vui trong đó.

Tôi bưng nồi cháo kê đặc sánh đặt lên bàn.

Cháo vàng óng.

Bánh bao trắng muốt.

Dưa muối sợi xanh mướt.

Phủ thêm lớp dầu mè thơm lừng.

Mùi thơm lan khắp gian nhà.

Hách Thiết Sơn nhìn bàn ăn.

Lại ngước lên nhìn tôi.

Ánh mắt sâu như mặt hồ.

“Huệ Huệ.”

“Dạ?”

“Cực cho em rồi.”

“Không cực!” Tôi múc đầy một bát cháo, đặt trước mặt anh.

“Ăn đi!”

Anh bưng bát lên.

Húp một ngụm lớn.

Yết hầu chuyển động.

“Bên đập nước…”

Anh ngừng một nhịp.

“Cai thầu thấy anh làm chắc tay.”

“Hỏi anh…”

“Có muốn lên huyện.”

“Làm công nhật ở xưởng cơ khí mới mở.”

“Học lái máy kéo.”

“Sửa máy móc.”

Choang!

Cái muỗng trong tay tôi rơi cạch xuống bàn.

Xưởng cơ khí?

Công nhật?

Lái máy kéo?

Đây…

Là chuyện tốt trời ban còn gì!

“Đi! Phải đi chứ!” Tôi mừng đến mức suýt nhảy dựng lên.

“Anh Thiết Sơn! Anh biết lái máy kéo? Biết sửa máy móc?”

“Em biết mà! Em biết anh giỏi nhất mà!”

Hách Thiết Sơn nhìn tôi hào hứng như trẻ con.

Khóe môi.

Khẽ cong lên.

“Chưa chắc đâu.”

“Phải thi trước đã.”

“Thi đậu.”

“Thì mới được đi.”

“Anh sẽ đậu!” Tôi chắc như đinh đóng cột.

“Anh nhất định làm được!”

“Anh Thiết Sơn, tay anh khéo thế! Đầu óc cũng nhanh nhạy!”

“Lái máy kéo thì nhằm nhò gì!”

“Máy bay chắc anh cũng lái được luôn ấy!”

Hách Thiết Sơn bị tôi chọc cười.

Tiếng cười trầm thấp.

Giống tiếng sấm xa.

Rung lên trong lồng ngực.

“Xàm quá.”

Trong mắt anh.

Lộ rõ ý cười không giấu được.

Và… ánh sáng của hy vọng.

Tin Hách Thiết Sơn sắp lên huyện thi.

Bay nhanh như mọc cánh.

Lan khắp hợp tác xã Hồng Kỳ.

Người ngưỡng mộ có.

Kẻ ghen ghét càng nhiều.

Đặc biệt là mấy người trí thức trẻ.

Mặt Bạch Lộ dài ra như mặt lừa.

“Hừ, một thằng nông dân chân đất.”

“Biết được mấy chữ?”

“Mà đòi thi vô xưởng cơ khí huyện á?”

“Ếch mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Mấy lời đó đến tai Hách Thiết Sơn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương