Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Tiếng tăm của tôi. Cùng với tiếng nổ phành phạch của “con trâu sắt”.
Truyền đi càng xa. Tiền công.
Từ trứng gà, lương thực. Thành tiền mặt thật sự. Thỉnh thoảng.
Còn nhận được mối “lớn”.
Ví dụ.
May đồ diễn cho đội văn nghệ của xưởng cơ khí.
Tiền công rất khá.
Tôi và Hách Thiết Sơn. Thành “người giỏi” của hợp tác xã Hồng Kỳ.
Cuộc sống. Ngày càng khấm khá.
Hôm đó.
Hách Thiết Sơn tan ca về. Dắt theo chiếc xe đạp mới tinh được phân ở xưởng.
(Hãng Vĩnh Cửu hẳn hoi!)
Chuông kêu leng keng.
Cả xóm kéo nhau ra xem.
“Ối giời ơi! Thiết Sơn! Đổi súng ngắn lấy đại bác rồi nhé!” “Vĩnh Cửu đấy! Đồ xịn hạng nhất đấy!”
Hách Thiết Sơn cười. Dựng xe ngay ngắn trong sân.
Tháo cái túi vải căng phồng treo trên ghi đông.
Đưa cho tôi.
“Cho em.”
Tôi mở ra xem. Mắt sáng rỡ. Là một tấm vải tixi mới tinh.
Màu xanh lá mạ nhạt! Vải mịn màng.
Màu mát mắt. Như chồi non mới nhú giữa mùa xuân.
“Cho em thật à?” Tôi vui sướng hỏi.
“Ừ.”
Tai Hách Thiết Sơn đỏ bừng. “Trời nóng rồi.” “May… áo sơ mi mặc.”
Tôi sờ miếng vải mát lạnh, mịn màng. Trong lòng ngọt như uống mật ong.
“Cảm ơn anh Thiết Sơn!” Tôi kiễng chân.
Nhanh như chớp hôn nhẹ lên má anh một cái.
Hách Thiết Sơn đơ người. Như bị sét đánh. Mặt đồng hun đỏ au. Đỏ lan đến tận cổ.
Anh lập tức quay phắt đi. Chộp lấy cái gáo múc đầy nước lạnh. Ngửa cổ uống ừng ực.
Nước chảy ròng ròng theo cằm. Vừa lúng túng. Vừa đáng yêu.
Tôi ôm miếng vải. Cười khúc khích. Trong lòng ngọt đến phát ngấy. Chồng tôi. Anh nông dân thô kệch của tôi.
Cuối cùng cũng học được cách thương vợ rồi!
Tôi mất hai đêm. May miếng vải xanh mạ ấy thành một chiếc sơ mi ngắn tay chiết eo.
Cổ áo. Tôi còn khéo léo.
Dùng mảnh vải thừa. Kết thành một bông hoa nhỏ cùng màu.
Cài bông hoa nhỏ ngay trước ngực. Vừa tinh nghịch lại vừa duyên dáng.
Mặc chiếc áo mới vào.
Ánh mắt Hách Thiết Sơn nhìn tôi. Chăm chú đến mức như muốn hút người ta vào.
“Đẹp lắm.” Giọng anh khàn khàn.
Mặt tôi đỏ bừng. Đẩy nhẹ anh. “Đi thôi!” “Lên xã!” “Đưa mẹ đi bốc thuốc!”
Hách Thiết Sơn dắt chiếc xe đạp Vĩnh Cửu mới tinh ra. Vỗ vỗ yên sau.
“Lên đi.”
Tôi nghiêng người ngồi lên. Tay tự nhiên ôm lấy eo anh.
Qua lớp áo công nhân mỏng. Cảm nhận được cơ bắp săn chắc.
Và hơi ấm nóng rực của anh.
Xe đạp lăn trên con đường đất vàng.
Xóc nảy. Nhưng vững vàng. Gió thổi lùa vào mặt.
Mang theo hương thơm của đồng ruộng. Thổi tung tóc tôi.
Làm phồng chiếc áo sơ mi mới màu xanh non.
Như một cánh buồm xanh nhạt.
Hách Thiết Sơn đạp xe rất nhanh. Lưng thẳng tắp. Như một thân cây vững chãi di động.
Chắn cho tôi khỏi mọi bụi bặm, gió cát.
Sắp tới xã. Bờ ruộng bên đường.
Đứng đó hai người. Một nam, một nữ.
Người đàn ông mặc bộ quân phục cũ bạc màu.
Đeo kính. Trông thư sinh.
Người phụ nữ mặc váy hoa cũ sờn.
Tóc tết hai bím.
Là Trần Vệ Đông và Bạch Lộ!
Họ cũng nhìn thấy chúng tôi.
Trần Vệ Đông đẩy gọng kính.
Ánh mắt phức tạp.
Còn Bạch Lộ thì gườm gườm nhìn chiếc áo sơ mi mới của tôi.
Và chiếc xe đạp Vĩnh Cửu bóng loáng của Hách Thiết Sơn.
Mặt cô ta như bị đổ cả bảng màu.
Kinh ngạc.
Ghen tị.
Không thể tin nổi.
Hách Thiết Sơn cũng thấy họ.
Xe chầm lại.
Tôi cảm nhận cơ lưng và eo anh.
Bỗng căng lên.
Như một cây cung kéo hết cỡ.
“Anh Thiết Sơn.”
Tôi khẽ gọi.
Siết chặt tay ôm eo anh.
“Đừng để ý họ.”
“Chúng ta đi thôi.
Hách Thiết Sơn không nói gì.
Chân đạp mạnh.
Xe bất ngờ tăng tốc.
Vút qua họ như một cơn gió.
Cuốn theo bụi đất bay mù.
Bạch Lộ bị bụi làm ho sặc.
Trần Vệ Đông định đỡ cô ta.
Bị cô ta hất tay ra.
Tôi quay đầu lại.
Qua bờ vai rộng của Hách Thiết Sơn.
Thấy Bạch Lộ tức tối giậm chân.
Trần Vệ Đông thì đứng ngây ra.
Mặt mũi lúng túng.
Như hai diễn viên hề vụng về.
Tôi quay lại.
Áp má lên lưng Hách Thiết Sơn ướt mồ hôi.
Nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, đều đặn.
Ngửi thấy mùi mồ hôi, dầu máy pha lẫn nắng gió.
Trong lòng tôi.
Chưa bao giờ thấy yên tâm đến thế.
“Anh Thiết Sơn.”
“Ừm?”
“Tí nữa về nhà em muốn ăn mì anh cán.”
“Phải là mì sợi to.”
“Thêm thật nhiều ớt nhé.”
Tiếng cười trầm thấp của Hách Thiết Sơn.
Theo gió truyền tới tai tôi.
Ù ù, rung lên trong lồng ngực.
“Ừ.”
Xe đạp dừng thật chắc trước trạm y tế xã.
Hách Thiết Sơn chống xe.
Cùng tôi đi vào.
Quầy thuốc đông người xếp hàng.
Chúng tôi đứng cuối.
Không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng và thuốc Bắc.
Hách Thiết Sơn cao lớn, đứng giữa đám đông rất dễ nhận ra.
Anh hơi nghiêng người, che chắn cho tôi khỏi bị chen lấn, cánh tay vòng hờ sau lưng tôi như một tư thế bảo vệ.
Tôi cúi đầu, đếm tiền và cầm đơn thuốc, trong đầu tính toán:
lấy thuốc xong chắc vẫn còn dư chút tiền, mua cho Hách Thiết Sơn gói thuốc lá ngon hơn chăng? Bình thường anh chỉ hút loại rẻ nhất, khét lẹt.