Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Bước chân dường như nhẹ nhàng hơn.
Đôi giày vải đế dày tôi làm cho anh.
Anh vẫn coi như báu vật.
Nhưng mặt vải đã giặt đến bạc màu.
Đế giày cũng mòn mỏng đi một lớp.
Tôi thầm nghĩ.
Phải làm cho anh một đôi mới thôi.
Hôm đó.
Một cô gái ở làng bên, lấy chồng về xã mình.
Lén lút tìm đến nhà tôi.
“Chị Huệ ơi!”
“Chị giúp em chuyện này với!”
Cô nhìn trước ngó sau.
Hạ giọng thật thấp.
Lôi từ trong áo ra một cuộn vải.
“Xoạt” một tiếng mở ra.
Dưới ánh đèn dầu.
Hiện lên một mảng xanh chói mắt!
Vải Tixi mới tinh!
Xanh da trời!
“Chồng em mang từ thành phố về đấy!”
Cô gái đỏ mặt.
“Em muốn may… quần ống loe!”
“Giống y trên tranh cổ động ấy!”
“Ống quần càng rộng càng tốt!”
“Được không chị?”
Quần ống loe!
Tim tôi đập mạnh.
Đó là biểu tượng của “thời thượng”!
Ở thành phố còn mới mẻ.
Huống hồ cái vùng quê khép kín này.
Mặc ra ngoài.
Kiểu gì cũng bị chỉ trỏ sau lưng.
“Cái này…”
Tôi hơi lưỡng lự.
“Chị Huệ!” Cô gái cuống lên.
“Em biết quần này… nó ‘nhạy cảm’…”
“Nhưng… em chỉ muốn mặc một lần thôi!”
“Chỉ một lần!”
“Ngày cưới!”
“Em mặc bên trong! Bên ngoài vẫn phủ váy cưới! Chỉ hé lộ ống quần thôi!”
“Được không?”
Cô nhìn tôi tha thiết.
Trong tay là mảnh vải xanh da trời.
Như một mặt hồ trong veo.
Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô.
Đôi mắt long lanh.
Nhớ lại kiếp trước.
Bản thân từng vì chút hư vinh mà lao đầu đến nát bét.
Lòng tôi chùng xuống.
“Được!”
“Chị sẽ may cho em!”
“Chắc chắn đẹp!”
Tôi thức hai đêm liền.
Dựa vào ký ức về mấy mẫu trên báo.
Cắt.
May.
Ống quần đặc biệt được làm thật rộng.
Phần gấu xòe ra như hai chiếc chổi con.
Cuối cùng.
Ở đường may bên hông.
Tôi còn khéo léo dùng vải thừa.
Viền hai đường nhỏ thật chỉn chu.
Giống như hai dải sóng xanh uốn lượn.
Ngày cô gái tới lấy quần.
Mắt cô tròn xoe.
“Trời ơi!”
Tay run run.
Vuốt lên lớp vải mịn màng, mát lạnh.
“Cái này… cái này còn đẹp hơn trên tranh quảng cáo ấy!”
Cô ấy lôi ra năm đồng tiền.
Ấn vào tay tôi.
“Chị Huệ! Chị cầm đi!”
“Đừng chê ít nhé!”
Năm đồng!
Bằng nửa tháng công của Hách Thiết Sơn!
Tôi không nỡ từ chối.
Đành nhận lấy.
Trong lòng như nuôi một con thỏ.
Nó nhảy loạn cả lên.
Có tiền.
Việc đầu tiên tôi nghĩ tới.
Là mua vải!
Để may cho Hách Thiết Sơn một chiếc áo mới!
Chọn vải kaki màu xám đậm.
Dày dặn.
Bền chắc.
Hợp với dáng người cao lớn của anh.
Chắc chắn mặc vào sẽ rất ra dáng!
Tôi lén đo kích cỡ của anh.
Đêm đến.
Chờ anh và mẹ chồng ngủ say.
Tôi mới bật đèn dầu lên.
Bắt tay vào cắt may!
Vải mới thật khác.
Cắt mượt mà.
Đường kim mũi chỉ cũng đều tăm tắp.
Tôi làm cực kỳ cẩn thận.
Cổ áo.
Ống tay.
Đều viền mép gọn gàng.
Bên trong áo.
Tôi còn lén dùng chỉ đỏ.
Thêu hai chữ nhỏ xíu.
“Sơn”
“Huệ”
Thêu xong.
Mặt tôi cũng nóng bừng như ăn trộm.
Vài ngày sau.
Áo mới hoàn thiện.
Tôi giấu đi.
Muốn để dành làm anh bất ngờ.
Chiều hôm đó.
Hách Thiết Sơn đi làm về.
Mặt trông hơi nặng nề.
“Anh sao vậy?” Tôi bưng nước ấm ra hỏi.
“Đội… phân công anh đi sửa đập.”
Giọng anh khàn khàn.
“Ngày mai đi.”
“Đi một tháng.”
Sửa đập?
Đầu tôi như ong vỡ tổ!
Kiếp trước!
Chính là đi sửa đập!
Sạt lở đất!
Không!
“Không được!” Tôi buột miệng.
Giọng cao vút.
Hách Thiết Sơn nhíu mày nhìn tôi.
“Điểm công cao.”
“Kiếm được nhiều hơn.”
“Để mua thuốc cho mẹ… mua thứ gì ngon cho em.”
“Em không cần mấy thứ ngon đó!” Tôi gấp đến phát điên.
Nắm chặt cánh tay anh.
“Sửa đập nguy hiểm lắm!”
“Đừng đi!”
“Có ít điểm công cũng được!”
“Em tự kiếm!”
Hách Thiết Sơn nhìn tay tôi đang siết chặt tay anh.
Lại nhìn khuôn mặt tôi tái đi vì lo.
Ánh mắt anh dịu lại.
“Không sao đâu.”
“Anh từng đi rồi.”
“Anh có kinh nghiệm.”
“Lần này chỉ gia cố đê cũ thôi.”
“Không nguy hiểm.”
Giọng anh cố gắng nhẹ nhàng.
Nhưng tôi vẫn sợ.
Sợ muốn chết.
“Thế… thế thì mặc cái này!”
Tôi quay người chạy vào buồng.
Lấy chiếc áo xám đậm được gấp ngay ngắn.
Nhét vào tay anh.
“Mới may xong!”
“Vải dày!”
“Chắn gió.
Hách Thiết Sơn sờ tấm vải kaki dày dặn mịn màng.
Ngẩn người.
“Em…”
“Mặc thử đi!” Tôi giục.
Anh không nói thêm lời nào.
Lặng lẽ cởi chiếc áo cũ chắp vá chằng chịt.
Lộ ra thân trên rắn chắc.
Làn da màu đồng.
Cơ bắp nổi rõ.
Dưới ánh đèn dầu mờ mờ.
Anh đứng yên như một pho tượng trầm mặc.
Mặt tôi nóng bừng.
Vội quay đi chỗ khác.
Hách Thiết Sơn mặc chiếc áo mới vào.
Cài cúc cẩn thận.
Không rộng không chật.
Vừa khít.
Làm tôn lên bờ vai rộng, lưng vững chãi như núi.
“Đẹp lắm!” Tôi ngẩng mặt lên.
Nói thật lòng.
Hách Thiết Sơn cúi đầu.
Kéo nhẹ vạt áo.
Lại sờ sờ cổ áo.
“Phí tiền quá.”
“Không phí gì hết!” Tôi kiễng chân lên.
Giúp anh chỉnh lại cổ áo.
Ngón tay vô tình lướt qua cổ anh nóng rực.
Cả hai chúng tôi đều cứng người.
“Mặc nó vào.”
“Bình an trở về.”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh.
Nói từng chữ.
“Em và mẹ.”
“Sẽ đợi anh ở nhà.”
Hách Thiết Sơn nuốt khan.