Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 12

Sau khi anh trai tôi mất vì tai nạn, mẹ gần như ngã quỵ, bệnh triền miên không dứt.

“Hoài Khiêm của mẹ… còn chưa kịp trưởng thành đã bỏ mẹ mà đi…”

“Mẹ mơ thấy anh con, nó bảo nó sợ, nó cô đơn lắm…”

Mẹ nắm tay tôi, vừa khóc vừa kể lại giấc mộng anh tôi về báo.

Lúc gặp nạn, anh mới mười sáu tuổi. Hôm đó đi tụ họp với bạn trên du thuyền, không may ngã xuống biển.

Thi thể tìm suốt ba ngày ba đêm vẫn không thấy.

Bố mẹ ngay lập tức phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan đến vụ việc của anh.

Khi ấy tôi còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu hết.

Tôi chỉ nhớ rõ một điều: một ngày nọ, bố mẹ đưa về một cô gái lớn hơn tôi một chút.

Chị ấy tên là Trình Quế Hương. Khi đó tôi tưởng, chắc do anh mất rồi nên bố mẹ muốn nhận nuôi một đứa trẻ khác.

Nhưng chị Quế Hương chỉ ở nhà có một ngày, hôm sau đã bị bố mẹ đưa đến căn biệt thự trên núi phía đông.

Đó là căn biệt thự mà năm ngoái bố mẹ mua tặng sinh nhật anh trai tôi.

Tôi không hiểu vì sao bố mẹ lại làm vậy — tại sao lại để một người xa lạ sống trong căn nhà vốn thuộc về anh trai?

Thỉnh thoảng bố mẹ có đến biệt thự đó, nhưng không bao giờ cho tôi theo.

Mãi đến lần nọ, tôi nói với mẹ là tôi nhớ anh, muốn đến xem thử nơi đó, mẹ mới miễn cưỡng đồng ý đưa tôi theo.

Tại biệt thự trên núi phía đông, tôi lần nữa gặp lại chị Trình Quế Hương.

Tinh thần chị đã kém hơn lần đầu tôi nhìn thấy — cả người có vẻ phờ phạc.

“Chị không được ra khỏi đây sao?” Tôi hỏi.

Chị gật đầu: “Ở đây cái gì cũng có, còn có thầy cô tới dạy học.”

“Dì bảo chị cứ ở yên đây, cần gì thì nói với dì.”

“Nhưng chị không hiểu, tại sao dì lại muốn chị ở đây một mình…” Chị hỏi, giọng lo lắng.

Tôi lắc đầu: “Em cũng không biết.”

Tôi nhìn thấy trên bàn chị có rất nhiều hoa quế phơi khô cùng đống vải vóc, không nhịn được hỏi: “Chị đang làm gì vậy ạ?”

Chị cười dịu dàng, mặt đầy ánh sáng khi nhắc đến: “Chị đang làm túi thơm hoa quế. Làm cho em gái của chị. Trong sân có cây hoa quế, chị hái rồi phơi khô.”

Sau đó, như sực nhớ ra điều gì, chị lén lấy trong tủ ra một mảnh giấy và một phong thư, nhân lúc mẹ tôi không để ý, lén nhét vào tay tôi.

“Chị viết một danh sách, nhờ em giúp chị mua hết mấy món này. Sau đó gửi cùng với bức thư và túi thơm đến địa chỉ này giúp chị nhé.”

“Chị không được rời khỏi đây… em là hy vọng duy nhất của chị.”

“Mấy thứ này là gửi cho em gái chị… chị chỉ là hơi nhớ con bé thôi.”

“Nhờ em đấy.”

Ánh mắt chị lấp lánh, tràn đầy hy vọng, nhìn tôi như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.

Tôi thấy chị đáng thương quá, nên đã đồng ý.

Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi làm đúng lời chị dặn: mua đủ đồ trong danh sách, rồi gửi cùng bức thư và túi thơm hoa quế tới địa chỉ chị viết.

Có lẽ… mọi thứ mà chị Trình Quế Hương nhờ tôi gửi đi, thật sự là gửi cho “em gái” mà chị hay nhắc đến.

Sau đó, tôi không còn đến căn biệt thự ở vùng núi phía Đông nữa.

Mãi đến khoảng hai năm sau — hôm đó hình như là sinh nhật âm mười tám tuổi của anh tôi — bố mẹ về rất muộn.

Vừa về đến nhà, họ liền kéo tôi lại, thần thần bí bí nói:
“Hoài Cẩn, con nhớ kỹ… nhà chúng ta chưa từng nhận nuôi đứa trẻ nào cả. Cô bé tên Trình Quế Hương kia, chưa từng đến nhà mình.”

Hả?

Tôi thật sự không hiểu tại sao bố mẹ lại đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi mơ hồ cảm thấy… bố mẹ đang che giấu điều gì đó, không muốn cho tôi biết.

Lúc đó tôi đã gần đủ tuổi trưởng thành, nên cũng lờ mờ đoán ra được một phần.

Cái tên Trình Quế Hương ấy… là mẹ đã phải mất rất lâu mới tìm được.

Chỉ có bát tự của cô ấy là hợp nhất với anh trai tôi.

Cô ấy — là lựa chọn “thích hợp” nhất.

Mẹ mời một vị “đại sư” về xem số. Ông ta nói rằng, khi anh tôi gặp tai nạn vẫn chưa thành niên, nên ở dưới âm gian rất cô đơn. Vì vậy mới thường xuyên báo mộng cho mẹ.

Mẹ lo anh dưới đó lạnh lẽo, cô độc quá sẽ sợ hãi, nên nghe theo lời thầy, tìm một cô gái có bát tự tương hợp để “làm bạn” cùng anh.

Như vậy, anh tôi sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ sống yên vui ở thế giới bên kia.

Cứ thế, mãi đến ngày sinh nhật âm mười tám tuổi của anh, mẹ đưa Trình Quế Hương đến “bên cạnh” anh.

Cũng ngay tại vùng biển nơi anh từng gặp nạn.

Phương thức vẫn là — rơi xuống biển.

Tôi không biết vì sao… nhưng cảm thấy rất sợ hãi.

Khoảng thời gian đó, đêm nào tôi cũng mơ thấy Trình Quế Hương.

Chị ấy đứng trong nước, cả người ướt sũng, run rẩy nói với tôi:
“Em ơi… ở dưới biển… lạnh lắm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương