Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Văn Tranh đang tựa cằm lên hõm cổ tôi, lặng lẽ hít sâu một hơi.
Anh khẽ vùng vẫy:
“Không được… như thế không ổn.”
Tôi đặt tay lên cơ bụng rắn chắc của anh, không kiềm chế được mà mân mê khắp nơi.
Trên mặt lại cố ép ra hai giọt nước mắt, vẻ mặt đầy hụt hẫng:
“Em biết mà… anh vẫn luôn ghét em…”
Hơi thở của Văn Tranh trở nên nặng nề, anh nắm lấy cổ tay tôi:
“Đừng nghịch nữa.”
Hàng mi dài đen như mực của anh khẽ run lên:
“Không ghét.”
“Ngoan đi, anh sẽ ở lại với em.”
Tôi nhường nửa chiếc gối.
Văn Tranh nghiêng người nằm bên cạnh tôi, ánh trăng bạc dịu dàng chiếu qua ô cửa sổ, phủ lên những đường nét góc cạnh của anh một vẻ dịu dàng đến nao lòng.
Khiến tôi không nhịn được nổi m/á/u sắc.
Tôi trở mình trèo lên eo thon chắc nịch của anh, đè lên vai anh rồi hôn xuống.
Có thứ gì đó cứng cứng chạm vào người tôi, khiến tôi hơi cau mày vì khó chịu.
Văn Tranh giữ lấy lưng tôi, trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, khẽ hỏi bằng giọng khàn khàn:
“Vẫn chưa nhớ hết sao?”
Không phải đâu.
Chỉ là… muốn hôn thôi.
Anh đẹp thế này, bị tôi muốn là lỗi của anh rồi.
Trong lúc hôn say đắm, từng mảnh ký ức về Văn Tranh như thủy triều, từng đợt từng đợt ùa về trong đầu tôi.