Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

9.

Tôi vừa định mở miệng giải thích thì nhìn thấy dòng bình luận lướt qua:

【Sao lại phải khiêng ra ngoài?】

【Thấy vết chai trên tay Văn Tranh chưa? Thiên tài đấy, tập bắn súng chơi chơi thôi mà cũng đi thi giật luôn chức vô địch.】

【Tay có vết chai, hê hê hê, kích thích quá rồi.】

【Muốn xem cảnh trừng phạt quá, ngồi rình nãy giờ mà tê cả chân rồi nè, mọi người.】

Tôi cố ý chọc tức Văn Tranh, làm ra vẻ ngây thơ nhìn anh:

“Ừm… để em nghĩ đã.”

Bàn tay lớn hơi thô ráp của Văn Tranh dừng lại giữa mái tóc tôi, sau đó mạnh mẽ vuốt dọc theo má tôi.

Anh vốn luôn che giấu cảm xúc, nhưng lần này hiếm thấy rõ ràng là đang giận thật.

Ngón tay cái có lớp chai mỏng của anh từ từ lướt qua làn da mềm mại trên gương mặt tôi.

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng mang theo áp lực băng lạnh:

“Phải nghĩ à?”

“Nghĩ xem cậu ta đã chạm vào em ở đâu sao?”

“Chỗ này à?” – Đầu ngón tay anh vuốt qua mắt tôi.

“Hay là ở đây?” – Lại trượt xuống má tôi.

“Hay là…” – Ánh mắt Văn Tranh càng lúc càng tối, ngón tay cái dừng trên môi tôi.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa hai cái.

Tôi vừa định lên tiếng, anh đã nhân lúc tôi hé miệng, ấn ngón tay vào lưỡi tôi:

“Ở đây?”

Tôi kêu “ưm” hai tiếng, trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn choáng váng.

Văn Tranh khẽ cười một tiếng, nhưng trong giọng nói chẳng có chút ý cười nào:

“Nghĩ kỹ đi.”

“Đừng nói dối, em gái.”

Tôi ấm ức lí nhí:

“Không có…”

Lúc này, dòng bình luận không còn một câu nào không bị kiểm duyệt.

Giữa màn tuyết trắng lướt qua màn hình, tôi chỉ miễn cưỡng nhận ra vài chữ viết trại mang ý không đứng đắn.

Văn Tranh mặt lạnh, không nói rõ là tin hay không.

Anh ấn mạnh lên trán tôi một cái:

“Đồ lừa đảo nhỏ.”

Văn Tranh thu tay lại, ngồi xuống mép giường, chỉnh góc chăn cho tôi:

“Ngủ đi, anh sẽ trông chừng em.”

“Anh sẽ cho người tăng cường an ninh, đừng để bất kỳ thứ dơ bẩn nào chạm vào em nữa.”

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái.

Tôi nhân cơ hội vòng tay ôm lấy cổ anh:

“Anh ơi, em nhớ lại được rất nhiều chuyện về anh rồi…”

Văn Tranh bị tôi kéo không kịp giữ thăng bằng, ngã đè lên người tôi.

Tôi “ưm” một tiếng vì bị đè, trông thấy khuôn mặt luôn thản nhiên của Văn Tranh khẽ ửng đỏ.

Anh thấp giọng quở trách:

“Giống cái gì hả…”

【Miệng thì nói: “Giống~ cái~ gì~”, chứ trong lòng chắc sướng điên rồi nhỉ?】

【Văn Tranh chẳng phải người tập đấu võ lâu năm sao, mà bị Văn Ngọc kéo nhẹ một cái đã ngã? HLV đâu rồi, làm ăn kiểu gì vậy!】

【Bạn phía trên chính là kiểu người mà mèo kêu “grừ grừ” thì phải chạy đi hỏi “sao nó cứ phát ra âm thanh hoài vậy nhỉ?”】

【Rồi cuối cùng hai người này làm gì vậy? Không phải truyện nam phụ lên làm chính à? Nam phụ sắp mất sạch rồi?】

【Đừng nha, kinh quá! Nữ phụ c/h/ế/t sớm chút được không? Sau này Văn Tranh cũng mặc kệ cô ta mà!】

Nam phụ lên ngôi? Mặc kệ tôi?

Tôi nheo mắt lại, vòng tay ôm cổ Văn Tranh siết chặt hơn một chút, cắn nhẹ lên vành tai anh:

“Anh ơi, em sợ quá, tối nay ở lại với em đi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương