Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Tôi cứ thế bị anh ấy “trừng phạt” suốt cả một đêm không kịp trở tay.
Sáng hôm sau, đến cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi, toàn thân như vừa bị xe tải cán qua.
Tôi nhìn mấy dấu răng chi chít trên mu bàn tay, nghiến răng nói:
“Văn Tranh, anh là chó à?”
Văn Tranh đặt khay bữa sáng còn bốc hơi nóng lên bàn, tinh thần sảng khoái, nở nụ cười rạng rỡ với tôi.
Anh cúi người, nắm lấy tay tôi, cúi đầu hôn lên dấu răng đầy áy náy:
“Gâu.”
Tôi sững người, chỉ thấy dòng bình luận như nổ tung:
【666! Không cần diễn nữa, tổng tài băng lãnh vì tình mà biến thành cún rồi, thơm ghê!】
【Ai hiểu nổi, Văn Tranh đổ nhân vật luôn rồi… Sau này mà còn ra vẻ bảo vệ nữ chính thì tôi thấy gớm thật sự.】
【Tôi lại thấy bình thường, dù lạnh lùng đến đâu, trước mặt người mình yêu cũng sẽ dịu dàng thôi.】
【Hu hu hu nữ chính bao giờ mới trở lại? Có thể chỉ để cô ấy yêu đương dây dưa với nam chính thôi không? Nữ phụ với nam phụ này ngọt quá trời chịu không nổi luôn…】
Thấy họ nhắc tới Nguyễn Thanh, lòng tôi lại trĩu xuống.
Văn Tranh véo nhẹ mũi tôi:
“Anh có cuộc họp, họp xong sẽ về liền, tối nay làm sườn xào chua ngọt cho em ăn.”
Văn Tranh là người luôn nổi bật ở mọi mặt, đến mức một căn phòng cũng không đủ để trưng hết cúp giải thưởng.
Chỉ riêng khoản nấu nướng là hoàn toàn không có thiên phú.
Lúc còn nhỏ, vì học làm món sườn xào chua ngọt, anh bị phỏng tay không biết bao nhiêu lần.
Trong thùng rác thường xuyên xuất hiện mấy thứ cháy đen như than.
Văn Tranh thấy tôi cười, lập tức cắn nhẹ lên má tôi một cái:
“Không được cười. Anh đã đặc biệt đi học với bếp trưởng rồi, tối nay nấu cho em.”
Tên này đúng là chó thật!
Văn Tranh cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn, mãi mới chịu ra khỏi cửa.
Tôi nhăn mặt chống tay vào hông ngồi dậy.
Ký ức về Văn Tranh đã quay trở lại hết, nhưng chuyện Nguyễn Thanh biến mất vẫn hoàn toàn là một mảng trống trong đầu tôi.
Dựa vào kinh nghiệm đọc hàng đống tiểu thuyết rác của tôi suốt nhiều năm—
Những nhân vật nữ phụ độc ác như tôi, thông thường sẽ dùng tiền để ép nữ chính biến mất.
Nhưng nếu chuyện đi xa đến mức khiến Tạ Duy Chỉ hận tôi đến mức muốn tôi c/h/ế/t…
Tôi chợt nhớ trong truyện, nữ phụ thường có thủ đoạn ngang ngửa hình bộ Thị lang, tự nhiên thấy lạnh sống lưng.
Tôi cầm điện thoại lên, định nhờ Văn Tranh tìm người giúp đỡ.
Nhưng tôi đã làm quá nhiều chuyện ngu ngốc với Nguyễn Thanh rồi, lỡ như thật sự đã gây ra chuyện tày đình nào đó…
Chỉ cần tưởng tượng gương mặt lạnh lùng của Văn Tranh lộ ra vẻ thất vọng và ghê tởm, tôi đã cảm thấy nghẹt thở.
Thôi bỏ đi.
Tôi xóa sạch những dòng vừa gõ trong khung tin nhắn.