Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Văn Tranh sững người.
Anh ngây ra trong giây lát, trong mắt thoáng qua rất nhiều cảm xúc khó hiểu.
Thấy tôi đang cắn môi dưới, anh đưa tay khẽ vuốt qua môi tôi:
“Đừng cắn.
Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho em.”
dòng bình luận im bặt một lúc.
Rồi bùng nổ trở lại:
【Về chuyện này tôi có 6 điểm muốn nói…】
【Thế mà cũng được à???】
【Nam phụ à, anh đừng yêu đến mức này chứ…】
【Thế này sau này bảo vệ nữ chính kiểu gì, khó chịu quá trời.】
Văn Tranh định đứng dậy, nhưng do quỳ quá lâu nên lảo đảo một chút.
Môi anh vô tình lướt qua trán tôi.
Trên gương mặt lạnh lùng của Văn Tranh thoáng hiện chút ửng hồng, hiếm khi trông có vẻ hoảng hốt:
“Xin lỗi.”
Nhưng trong đầu tôi lại đột nhiên lóe lên vài hình ảnh.
Hình như là… Văn Tranh lúc còn nhỏ?
Lớp sương mù trong trí nhớ tan đi.
Tôi thấy một Văn Tranh bé xíu đang đứng trong vườn hoa hồng, lạnh lùng nhìn tôi, hỏi:
“Em đến đây làm gì?”
Tôi nắm lấy tay Văn Tranh, gấp gáp nói:
“Anh, anh hôn em thêm cái nữa đi, em hình như sắp nhớ ra rồi!”
Cả người Văn Tranh cứng đờ.
Tai anh đỏ bừng cả lên, trong đôi mắt đen láy thấp thoáng ánh nước.
Tôi túm lấy cổ áo anh, ép anh cúi đầu xuống.
Không có kỹ thuật gì cả, tôi hôn loạn lên cằm anh.
Cắn vài cái, trí nhớ thật sự rõ ràng hơn!
Ánh mắt Văn Tranh vừa rồi còn mơ màng, nhưng khi tôi cọ vào khóe môi anh, anh đột nhiên gỡ tay tôi ra:
“Em… em nghỉ ngơi đi.”
Anh cúi người vội vã rời khỏi phòng, đầy lúng túng.
dòng bình luận tràn ngập màn hình, chữ in đậm:
【Ohhhhhh!】
【Ai hiểu nổi, xem thường Văn Ngọc rồi.】
【Vẫn là nữ phụ ác độc mới hiệu quả, thủ đoạn tuy vụng về nhưng xài được.】
【Dự đoán Văn Tranh sắp biến giấc mơ thành thật.】
【Có ai thấy lúc nãy… cái gì gì của Văn Tranh không, aaaaa cái con nhỏ này đúng là mạng tốt, cho tôi đóng thay hai tập thôi cũng được!】
Tôi chẳng còn tâm trí đâu để ý dòng bình luận, mải nghĩ về ký ức vừa hiện về.
Hồi nhỏ… tôi thật sự thường xuyên bắt nạt Văn Tranh sao?