Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 22

22.

Nguyễn Thanh mở livestream.

Chỉ trong chớp mắt, phòng livestream đã tràn vào hàng vạn người xem.

Cô ấy ngắn gọn giới thiệu tình hình hiện tại của mình:

Đang học cao học ngành kỹ thuật tại Đại học Công nghiệp Munich, nuôi một con mèo, một con chó và… có cả người yêu.

Phía sau cô là một chàng trai tóc vàng mắt xanh, anh ta rụt rè vẫy tay chào ống kính, để lộ đường viền bờ vai và cần cổ rắn chắc.

【Nữ chính sao lại yêu đương ở nước ngoài rồi? Cốt truyện tan vỡ luôn, nhưng trông cô ấy hạnh phúc quá…】

【Tôi còn đang bẽ mặt thì nữ chính đã hôn được trai Tây rồi.】

【Anh này cơ ngực to ghê, nhắc đến “to”…】

【To thật đấy… rất to…】

【Hu hu hu nữ chính không bị hành hạ gì cả, còn mèo chó đủ cả, sướng quá trời.】

Nguyễn Thanh chớp đôi mắt hạnh nhân đen trắng rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Giọng nói mềm mại, đúng kiểu âm điệu tôi ghét nhất.

Tôi tựa vào lòng Văn Tranh xem livestream, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc.

Xem thử anh có bị cốt truyện thao túng, đột nhiên yêu say đắm nữ chính hay không.

Tôi hỏi anh:

“Anh có nhớ… từng gặp Nguyễn Thanh không?”

Văn Tranh liếc qua một cái rồi đáp:

“Không có ấn tượng gì cả.”

Kỳ lạ thật, tại sao Văn Tranh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện?

Nguyễn Thanh tiếp tục trình bày một cách mạch lạc.

Cô ấy giải thích nguồn gốc của những bức ảnh năm xưa.

Cha của cô là một con nghiện cờ bạc không thể cứu vãn, sau khi thua tiền thường lấy những bức ảnh chụp cô để “gán nợ” cho bọn biến thái.

May là cha cô bị bắt vì cờ bạc và bị kết án vài năm.

Cô đã học tập điên cuồng, mới thi đậu khỏi làng nhỏ nghèo nàn để vào một thành phố lớn cách xa hàng ngàn cây số.

Cô cũng không né tránh việc tôi từng thù ghét mình.

Dù sao tôi lúc ấy ghét cô quá rõ ràng.

Nguyễn Thanh mỉm cười rạng rỡ:

“Thật ra được Văn Ngọc xem là đối thủ, với tôi suốt một thời gian dài là một niềm vinh hạnh bất ngờ.”

Hôm đó cha cô xuất hiện, nỗi sợ hãi thuở nhỏ lập tức chiếm lấy cô.

Cô đã dùng hết sức bình sinh để hất văng bàn tay bẩn thỉu của ông ta, rồi chạy trốn về ký túc xá.

Cô khóc trong cái bóng của ký ức suốt mấy ngày, mãi đến khi đủ can đảm mới dám bước ra ngoài.

Nhưng không hiểu vì sao… cha cô lại đột nhiên biến mất.

Tôi cảm nhận được Văn Tranh đang cúi đầu nhìn mình, khẽ ho một tiếng, cố tỏ vẻ tự nhiên:

“À… tiện tay thôi.”

Hôm đó chạy bộ ban đêm, tôi thấy những bức ảnh bị dán trên bảng thông báo.

Toàn trường ai cũng biết tôi và Nguyễn Thanh không ưa gì nhau, lỡ bị nghi ngờ thì sao?

Tôi đâu có ngu mà gánh cái nồi oan ức và thô thiển như vậy.

Nên tôi lén gỡ hết đống ảnh trong bóng tối, đem đốt sạch.

Tiện tay báo cảnh sát luôn.

Văn Tranh đan tay mười ngón vào tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

He he, anh không hề yêu Nguyễn Thanh.

Xem ra ảnh hưởng của cốt truyện đã hoàn toàn biến mất rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương