Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Thực ra, ta không muốn học những thủ đoạn đế vương này, chỉ mong được làm một người nhàn nhã giàu có, tìm một tri kỷ, đi khắp núi sông, nhìn ngắm phong cảnh, thưởng thức phong tục tập quán từng vùng, rồi mang về cho muội muội nhỏ của mình vài món đồ chơi thú vị.
“Mẫu hậu cũng sẽ không cần vào cung sâu, không phải chịu cảnh uất ức tuyệt vọng trong những bức tường đỏ này.”
Thái tử đã say, giọng nói dịu dàng của hắn trở nên khàn khàn, kể với ta rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như có một nữ tử mặc áo đỏ, lớn lên ở Tây Bắc, khi vào kinh cưỡi ngựa, nàng đã làm kinh động cả kinh thành.
Nàng kết hôn với một nam nhân, đem lòng yêu người ấy, nàng là tiểu thư của 300.000 quân Dương gia, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Nàng sinh cho người ấy đứa con đầu lòng, người ấy hứa hẹn về tương lai của đứa trẻ.
Nhưng rồi những nữ nhân trẻ đẹp khác dần xuất hiện. Nàng quá kiêu hãnh, không muốn cúi đầu, tình cảm phai nhạt khi tuổi còn chưa tàn, và quân Dương gia ngày càng khiến người ấy phải dè chừng.
Thái tử còn kể về một đứa trẻ, sinh ra trong tình yêu thương của cha mẹ, từng chút chứng kiến tình cảm giữa họ ngày một rạn nứt. Đứa trẻ ấy không được phép yếu đuối, không được phép khóc, phải đáp ứng mọi yêu cầu của phụ thân, giấu hết mọi cảm xúc.
Nó phải tự mình bước đi từ khi còn nhỏ, chỉ cần đi sai một bước là những người xung quanh sẽ bị phụ thân trách phạt.
Rồi mẫu thân sinh cho nó một muội muội, đứa trẻ ấy nhìn bé con trong nôi mà vui mừng, nghĩ rằng sẽ có người cùng nó đồng hành.
Nhưng ngày hôm sau, khi tan học trở về, đứa trẻ thấy căn điện từng ấm áp bỗng trở nên trống rỗng, muội muội đã được đưa cho tổ mẫu nuôi dưỡng.
Chiếc trống nhỏ mà nó từng chơi cùng muội muội, bị đặt lâu ngày trong góc tủ.
Nó nhìn mẫu thân, người từng mạnh mẽ và nhiệt huyết, dần dần trở nên u ám, khắc nghiệt trong cung sâu lạnh lẽo này.
Nó bị trói buộc đến chết.
“Tiểu Ngũ, mau về đi, đừng đến đây nữa, ngoan nào, tránh xa mọi chuyện, đừng dính vào chút gì, thực ra quý phi và tam hoàng huynh rất tốt với muội.”
Thái tử khuyên ta quay về, nhưng hắn như vẫn không cam lòng, nói với ta: “Tên biểu đệ đó của ta, vốn tính nhút nhát và hướng nội, chỉ vì đó là một nữ nhân.”
A Cửu ôm ta quay về, ta níu tay áo hắn: “Đừng về vội, chúng ta đến chỗ đó đi.”
Ta và A Cửu ngồi trên mái cung điện bỏ hoang ở phía Tây hoàng thành. Gió đêm thổi mạnh, làm bay phần áo choàng đen của A Cửu.
Đây chính là nơi ta và A Cửu từng ngã xuống năm xưa. Phụ hoàng nổi giận khiến cung nhân không ai dám lại gần, trái lại trở thành nơi bí mật của ta và A Cửu.
Từ đây không nhìn thấy Cẩm Vân cung, ta kéo áo choàng của A Cửu để hắn ngồi xuống bên cạnh, chúng ta ngồi trầm mặc bên nhau, vẻ lạnh lùng của A Cửu làm ta nghĩ rằng chúng ta đều là những kẻ ngốc, nhưng điều tốt là ta có thể nói bất cứ điều gì với hắn.
“A Cửu, Dương gia nuôi nữ nhi như nam nhi hẳn là để đưa nàng ra chiến trường Tây Bắc.”
“Vụ này xảy ra đúng lúc thái tử nhận lệnh xuất cung, thật khéo léo, khéo đến nỗi thái tử và họ buộc phải rơi vào hố này.”
[ – .]
“Nếu đòi điều tra để minh oan cho Dương công tử, giới tính của nàng sẽ bị lộ, Dương gia sẽ bị tội lừa gạt hoàng thượng.”
“Vụ này, Dương gia sẽ tự mình không điều tra.”
Sắp đặt tinh vi thế này, người ta nghĩ đến chỉ có phe của Quý phi đang như mặt trời giữa trưa.
Ta kéo tay áo A Cửu, giọng mũi nghẹn ngào: “A Cửu, sau này ngươi chỉ nghe lời ta thôi được không?”
Bên trong tay áo của A Cửu thêu một đóa hoa lê, nhỏ nhắn, trắng muốt. Ngón tay hắn khẽ run: “Ừ.”
Một tháng sau, Dương gia dâng t.h.i t.h.ể của Dương công tử trước cổng thành để nhận tội.
Trưởng công chúa được dưỡng dưới gối của thái hậu, vội vã xuất giá về miền Bắc giá lạnh, phụ hoàng không ban tước vị cho nàng.
Lệnh cấm của Phượng Nghi cung và Đông cung được dỡ bỏ, sự thật đã rõ ràng rằng tất cả đều do Dương công tử gây ra, thái tử không hay biết và không liên quan.
Nhưng hoàng thượng trước triều đình khiển trách hoàng hậu, nói rằng hoàng hậu dung túng Dương gia ở kinh thành, phong hóa sa đọa, làm nhục danh tiếng của Dương lão tướng quân, gây liên lụy đến thái tử.
Sau khi được dỡ bỏ lệnh cấm, hoàng hậu không mở cổng Phượng Nghi cung, thái tử không thể đưa tiễn trưởng công chúa vì bị phụ hoàng gọi đi nghị chính vào ngày nàng xuất giá.
Ta lén chạy khỏi Cẩm Vân cung, để A Cửu đưa ta đuổi theo đoàn hộ tống trưởng công chúa. Khi kiệu hoa đi qua cổng dài của hoàng cung, ta nhảy lên xe, đặt trước mặt trưởng công chúa một con thỏ ngọc: “Đại ca không thể tới, huynh ấy bảo ta đưa cho tỷ.”
Ta ngẫm nghĩ rồi thốt lên: “Huynh ấy bảo tỷ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Trưởng công chúa che khăn đỏ không đáp lại, kiệu hoa vừa ra khỏi cổng thành, A Cửu đã đưa ta rời đi.
Chúng ta đứng trên tường thành, nhìn theo đoàn kiệu đưa trưởng công chúa rời đi, sắc đỏ rực rỡ của đoàn hộ tống trông như một dải lụa đỏ đang chậm rãi di chuyển trong kinh thành.
4
Sau khi trưởng công chúa xuất giá, Đức phi chỉ có một nữ nhi liền vội vàng xin phụ hoàng ban hôn cho nhị công chúa, gả nàng cho một công tử từ một gia đình nổi tiếng về học thức trong kinh thành.
Trong nửa năm, hai công chúa đã được gả đi, còn tam công chúa thì tuổi tác chênh lệch, phải hai ba năm nữa mới đến lượt.
“Nhị hoàng tỷ tính tình dịu dàng, hợp với cuộc sống ấy.” Ta chống cằm, trên gối đặt một chiếc khăn tay vừa thêu xong.
“Đến lượt ta, không biết phụ hoàng sẽ ban cho ta người như thế nào nhỉ?”
“Không biết.”
A Cửu vẫn thành thật như mọi khi.
Hồng Trần Vô Định
Năm nay đến tết Thượng Nguyên, thái tử có lẽ không thể dẫn ta xuất cung, ai cũng cảm nhận được thái độ xa cách của phụ hoàng đối với thái tử.