Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 11

Bà từng kể, chính vì hồi đó kinh tế gia đình rất khó khăn, bà mới hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc. Bà không muốn tương lai làm phiền tới con cháu, và cũng không muốn phải lo lắng khi gặp chuyện bất trắc.

Dù cả nhà, đặc biệt là cô Ba, đã nhiều lần nghiêm khắc cấm ông nội giúp đỡ người yêu cũ về tài chính, nhưng ông chẳng bao giờ nghe.

Giờ nhớ lại, trong mấy ngày đó không ai nhận ra dấu hiệu gì bất thường, cũng không thể biết điều gì khiến ông nảy sinh ý định táo bạo như vậy. Sau này mọi người cũng tự hỏi: nếu lúc ấy đưa tiền cho ông, liệu mọi chuyện có khác đi?

Nhưng cuộc sống đâu có “giá như”.

Và rồi — ngày đó cũng đến.

07 So với sự chia ly (1)

Dưới bóng cây trong công viên nhỏ trước khu nhà, có đặt cách quãng những băng ghế và vài thiết bị tập thể dục đơn giản để người dân nghỉ ngơi hoặc rèn luyện sức khỏe. Mỗi ngày đều có các cụ già đến đây tản bộ, tập thể dục buổi sáng, trẻ con thì chạy nhảy, nô đùa khắp nơi.

Từ sau khi bị ốm, bà nội bắt đầu kiên trì dậy sớm, đi đến khu vườn nhỏ này để tập luyện nhẹ nhàng, bắt đầu một ngày mới một cách lành mạnh.

Hôm đó, thấy dạo gần đây tôi cứ nằm dài “lười chảy thây” trên ghế salon, bà nội không vừa ý. Bà nói tôi còn trẻ mà lại thua cả người già như bà, như thế là không được, nên bảo tôi dậy sớm, ăn sáng xong thì ra ngoài vận động, hít thở không khí trong lành buổi sớm một chút.

Thật ra mấy ngày nay không khí trong nhà ngày càng kỳ lạ, khiến tôi cảm thấy chán chường. Tuy không nói ra, nhưng đúng là chẳng có tinh thần gì. Sáng đó tôi dậy trong trạng thái lơ mơ, lặng lẽ ăn sáng thì thấy ông nội đi ngang qua bàn ăn.

Tuy từ hôm đó bà nội đã ngừng nấu phần cho ông nội, nhưng ông vẫn liếc sang đầy thèm thuồng. Tôi chào: “Chào buổi sáng, ông nội.” Bà nội thì chẳng thèm liếc mắt một cái.

Ông nội “ừ” hai tiếng cho có lệ, thu lại ánh nhìn rồi bước đi qua bàn ăn, sải bước đầy khí thế (mà tôi nghĩ: để làm gì chứ). Ông mở tủ lạnh lấy hộp sữa, rồi đột nhiên giận dữ, đặt mạnh hộp sữa lại vào chỗ cũ, to tiếng:

“Trong tủ lạnh chả có gì cả, bữa sáng thế này thì ăn kiểu gì, thật là hết chịu nổi…”

Tôi giả vờ không nghe thấy. Đúng lúc đó, chuông điện thoại ông reo lên, ông vội đóng tủ lạnh rồi chạy vào phòng, vài phút sau đã thay đồ xong và chuẩn bị ra ngoài, miệng lẩm bẩm:

“Tôi có tiền, tôi ra ngoài ăn!”

Nói kiểu như đang báo cáo với ai đó vậy. Nhưng bà nội chẳng đáp, tôi nể mặt nói một câu: “Biết rồi, ông nội.” rồi len lén nhìn theo ông ra cửa.

Ông thật sự cấp bách đến thế sao? Mấy hôm nay ông chẳng chịu xuống nước, ăn sáng toàn là lục trong tủ lạnh thứ gì có thì tự nấu, hôm nay lại đột nhiên phát cáu rồi chạy ra ngoài? Chẳng lẽ cuối cùng cũng không chịu nổi rồi?

Tôi vừa ăn bữa sáng bà nội nấu, vừa thấy hơi áy náy.

Ăn xong, bà nội dẫn tôi đi dạo quanh công viên nhỏ. Dọc đường thấy nhiều người đang tập dưỡng sinh, vài cặp vợ chồng già cùng nhau luyện quyền theo hướng dẫn viên.

Tôi quay sang nhìn bà nội, sợ bà để ý thấy hai bà cháu mình khác biệt với các cặp đôi kia nên cố tình chuyển chủ đề, kể chuyện vui ở trường. Bà vừa đi bộ, vừa vận động chân tay nhẹ nhàng, kiên nhẫn nghe tôi nói.

Bỗng tôi nhìn thấy hình như là ông nội, đang bị vài người lạ kéo tay, giằng co ngay chỗ hàng rào cổng khu nhà. Tôi ngơ ngác, ngừng nói.

Bà nội cũng nhìn thấy, tỏ vẻ hoang mang:

“Là ông cháu đấy à? Sao lại bị người ta kéo qua kéo lại thế kia?”

“Cháu nhìn giống lắm, nhưng không rõ họ đang làm gì…”

“Đi! Qua đó!”

Bà nội sải bước dài, nhanh chóng hướng về phía cổng. Vài bước sau thì bà… bắt đầu chạy!

Vì mấy người kia đang từ từ kéo ông đi xa khỏi khu nhà!

Có một bác hàng xóm vừa đi bộ ngang qua, chào hỏi chúng tôi. Bà nội như cơn gió lướt qua bên cạnh bác ấy, cuốn bay mấy chiếc lá rụng rồi rơi lả tả xuống đất.

Thấy vẻ mặt sửng sốt của bác ấy, tôi đành dừng lại mỉm cười chào xã giao, rồi lại vội chạy theo.

Khi tôi đuổi kịp ra đến cổng thì thấy bà nội đã kéo được ông nội lại, hỏi lớn:
“Ông đang làm gì thế hả?!”

“Không phải ông nói ra ngoài ăn sáng sao? Bọn họ là ai vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Ông quen họ à? Họ định dẫn ông đi đâu?”

Nghe bà nội hỏi dồn dập, sắc mặt ông nội liền trở nên rất kỳ quặc, ấp a ấp úng không nói nổi lời nào. Đột nhiên, ông hất tay bà nội ra rồi hét lên, chạy theo đám người kia!

Nhưng bà nội phản ứng rất nhanh, lập tức đuổi theo và túm lấy áo ông, vừa giữ ông lại vừa hỏi dồn: “Rốt cuộc là sao thế?”

Không biết nên trả lời thế nào, ông nội liền hành xử một cách thô lỗ: dùng cả hai tay đẩy mạnh bà nội ra. Bà lảo đảo ngã thẳng xuống lòng đường.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đang chạy bình thường không kịp thắng lại, liền tông thẳng vào bà nội.

“Bà ơi!”

Bà nội bị hất văng ra xa, nằm bất động trên mặt đất. Thế giới như tạm ngừng lại hai giây. Tôi lao đến, theo bản năng định bế bà dậy, nhưng lại chợt nhớ ra người bị tai nạn không thể tùy tiện di chuyển.

Tôi phải làm gì đây? Phải rồi, gọi cấp cứu! Tôi run rẩy lấy điện thoại gọi 120, cảm giác đầu óc mình dần tỉnh táo trở lại. Tôi cố gắng dùng giọng nói rõ ràng để báo tình hình và địa điểm.

Tôi thấy tay bà nội khẽ động đậy, như muốn ngồi dậy nhưng không còn sức lực. Tôi cứ thế thì thầm gọi bà bên tai, mong rằng giữ được sự tỉnh táo của bà.

Có lẽ tôi từng đọc ở đâu đó rằng phải làm như vậy. Nhưng nhìn thấy máu loang trên đất, nước mắt tôi không cầm được nữa, cứ thế rơi xuống.

Tôi tiếp tục gọi cho ba, khóc nấc: “Ba ơi ba đang ở đâu, đến cứu bà nội đi…”

Nếu tôi liếc nhìn xung quanh lúc ấy, tôi sẽ thấy ông nội đang ngơ ngác đứng đó, không nhúc nhích. Còn đám người lạ kia thì chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất.

Ánh nắng vẫn chiếu xuống, nhưng chẳng còn một chút ấm áp nào với tôi nữa. Tôi chẳng buồn quan tâm đến xung quanh, chỉ biết ngồi sụp xuống đất, gọi tên bà bằng một giọng khản đặc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương