Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 15

11. Ánh chiều đỏ rực trời

Bà nội xin được một công việc bán thời gian tại một vườn hoa địa phương, vì muốn trải nghiệm trọn vẹn quá trình từ trồng đến bán hoa.

Ban đầu, ông chủ định từ chối vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn — dù sao thì bà cũng đã lớn tuổi.

Nhưng chỉ mới trò chuyện vài câu, ông chủ đã xúc động thốt lên rằng bà nội giống hệt mẹ của ông ngày xưa khi khởi nghiệp. Mẹ ông — bà cụ Lý — dù tuổi đã cao vẫn ra vườn hoa mỗi ngày, luôn học hỏi những điều mới mẻ. Thế là ông chủ đồng ý để bà nội làm mỗi ngày 3–4 tiếng.

Bà cụ Lý nhanh chóng trở thành người bạn mới của bà nội. Cụ Lý rất hòa nhã, không chút kiểu cách. Bà luôn đặt ra yêu cầu mỗi ngày phải học được điều gì đó mới, lúc nào cũng thấy còn nhiều điều cần làm.

Vì việc buôn bán mấy năm gần đây không được thuận lợi như trước, bà cụ luôn cố gắng học hỏi giới trẻ, tìm cách mở rộng đường đi cho vườn hoa của mình.

Vừa hay, cụ thấy một chương trình hài độc thoại nổi tiếng sắp lưu diễn tới khu vực này, liền chủ động liên hệ với ban tổ chức để chào hàng hoa tươi.

Dù bị từ chối khéo, cụ Lý cũng không lấy làm buồn — cụ nghĩ ra một cách khác: tự mình đăng ký lên sân khấu, vừa biểu diễn vừa “quảng cáo” hoa cho vườn nhà.

Nhưng trời tính không bằng người tính — cụ Lý bất ngờ lên cơn đau tim. May là được đưa vào viện kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải nằm một thời gian, không thể lên sân khấu nữa. Cụ rất tiếc, vì biết cơ hội này sẽ không đến lần hai.

Có lẽ vì khí hậu ôn hòa của Lệ Thị, hay vì những ngày tháng cùng cụ Lý sống chậm và đầy niềm vui, bà nội cảm thấy mình lại có thêm dũng khí để sống tiếp phần đời còn lại. Bà quyết định thay cụ Lý lên biểu diễn, dù trước đó chưa từng tiếp xúc với sân khấu hài.

Sau khi xem qua vài tiết mục của các nghệ sĩ nổi tiếng, bà nội cảm thấy mình có thể kể vài mẩu chuyện đời thường như thể kể chuyện phiếm — và bà tự tin đăng ký.

Ban tổ chức chương trình, để tôn vinh bản sắc địa phương, đã dựng một sân khấu ngoài trời bên rìa một khu rừng xanh mướt lá chuối. Khán giả và du khách kéo đến đông nghịt.

Ông chủ vườn tranh thủ đẩy một xe hoa kèm đèn nháy tới gần sân khấu rao to:

“Tặng một đóa hoa cho nghệ sĩ bạn thích nhất nào!”

Rồi đến lượt bà nội bước lên sân khấu. Tôi và em họ ngồi bên dưới, giơ máy ảnh lên chụp bà.

Bà mở đầu bằng một câu chuyện: Ở miền Bắc, việc tặng hoa không dễ dàng chút nào, vì khí hậu khiến hoa nhanh héo. Đôi khi, chính tốc độ giao hoa lại là nguyên nhân khiến một mối tình chớm nở trở nên úa tàn.

Rồi bà kể đến chuyện mình trồng hoa. Trồng rau và trồng hoa thực chất chẳng khác nhau là mấy, nhưng vì sao ít người trồng rau để ngắm? Trong khi rau ăn được, hoa thì… chỉ có thể ăn cánh.

Biết đâu sau này công nghệ phát triển, hoa có thể ăn được toàn bộ như rau, lúc ấy giá trị của hoa sẽ giảm xuống như rau — và người ta sẽ dũng cảm tặng những bó cải ngọt cho người mình yêu.

Cả sân khấu bật cười vì câu nói hóm hỉnh ấy.

Cuối cùng, bà kể về những bó hoa đặt trước cổng nhà mình — nơi bà để bảng nhỏ: “Ai cần thì lấy”. Rồi bà nói:

“Tôi quan sát thấy một điều thú vị: Người lấy hoa luôn đi một mình, nhưng người tặng hoa thì thường đi cùng người mình thương.”

Có rất nhiều em nhỏ chọn những loài hoa mà người trẻ cho là “sến súa” hoặc quá rực rỡ để tặng ông bà, cha mẹ mình. Thực ra, nhiều người đến tuổi trung niên lại bắt đầu thích những loài hoa như vậy — đừng nghi ngờ làm gì, gu thẩm mỹ của con người có khi được hình thành từ thuở còn bé.

Bà nội còn nói hy vọng mọi người cũng sẽ có những quan điểm thân thiện hơn với môi trường khi xử lý các bó hoa — dù là giữ lại, chia sẻ hay tái sử dụng.

Kết thúc phần trình diễn, bà nhẹ nhàng rút bông hoa đang cài trên tóc, nở nụ cười dịu dàng và cúi chào khán giả.

So với các thí sinh khác, phần của bà giống như kể chuyện đời hơn là “tấu hài” thực thụ — nên không ngoài dự đoán, bà không được vào vòng trong. Nhưng thật bất ngờ, phần biểu diễn của bà lại trở thành một hiện tượng trên mạng xã hội.

Chúng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao được lan truyền rộng đến thế.

Bà nội nói có lẽ là bởi rất nhiều người lớn tuổi giống như bà — không biết “chọc cười” đúng nghĩa, nhưng lại có thể kể được một chút chuyện đời đáng suy ngẫm. Chính sự “vụng về” ấy lại làm người ta đồng cảm sâu sắc.

Có thể cũng nhờ những cảnh quay cuối cùng với rất nhiều hoa tươi, nên sau đó nhiều người lần theo tài khoản của bà, hỏi thăm cửa hàng hoa. Ông chủ vườn khôn ngoan nhanh chóng nắm bắt cơ hội, bán được thêm không ít đơn hoa. Bà cụ Lý nghe tin doanh số tăng cũng yên tâm nằm viện dưỡng bệnh.

Bà nội bắt đầu chia sẻ nhiều hơn trên mạng xã hội — từ việc chăm hoa đến những điều bà nhìn thấy ở Lệ Thị — chẳng mấy chốc đã có một lượng người theo dõi khá đông.

Nhiều người bị cuốn hút bởi phong thái từ tốn, hài hước của bà, thường xuyên để lại lời nhắn trong phần bình luận.

Có một chàng trai trẻ còn tìm đến tận vườn hoa, nói rằng rất hâm mộ bà, muốn trò chuyện nhiều hơn. Nhưng bà nội nhanh chóng giữ khoảng cách với cậu ta — bởi bà nhạy cảm nhận ra sự nhiệt tình quá mức đó mang theo điều gì không thuần khiết.

Dù không tiện nói ra, nhưng bà hiểu rõ: nếu không phải là người thân thì một thanh niên trẻ trung sao lại cứ xoay quanh một người lớn tuổi như vậy?

Rất nhiều người xem video của bà cũng phát hiện: bà chưa từng nhắc đến “người bạn đời” nào, nên suy đoán rằng bà đã ly hôn. Có lẽ chàng trai kia cho rằng mình có phần đẹp trai, muốn “bám fame” hoặc tiếp cận với hy vọng gì đó.

Một hôm cậu ấy lại đến, bà dẫn cậu đi ăn một bữa ở quán nhỏ ven đường.

Bà không răn dạy cậu, mà bắt đầu kể:

“Hồi đó nhà cô nghèo, tiền học đều là vay mượn cả. Lớn lên, vì một chuyện hiểu lầm mà cô mất đi cơ hội học tiếp.”

“Bây giờ sống bình yên cũng là món quà thời gian ban tặng, nhưng nếu thời gian có thể quay lại, cô chắc chắn sẽ cố mà nắm lấy cơ hội học hành.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương