Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

14.

Ngày tướng quân khải hoàn hồi kinh, cuối cùng cũng được định xuống lịch.

Hôm đó, trời là tiết đẹp nhất đầu xuân tháng Ba, bách tính tự phát ra đường nghênh đón, chen chúc chật như nêm, chặn kín mọi lối đi.

Từ Tử Nghi cùng nhóm thân quyến đứng trên kiệu, liên tục kiễng chân ngóng nhìn.

Nàng vận hồng y, cưỡi trên lưng Chiếu Dạ, tóc buộc cao, áo giáp sáng ngời, thần sắc phong lưu ý khí, oai phong lẫm liệt.

Từ Tử Nghi thì một thân bạch y, càng làm nổi bật sợi dây buộc tóc màu đỏ rực kia — như cờ đỏ giữa tuyết trắng Bắc Hoang, phong lưu rạng rỡ giữa ngày xuân rực nắng.

Trong ánh xuân tháng Ba, thiếu nữ hoài xuân chen chúc trên lầu cao, từng cánh tay trắng thò ra, vung hoa ném quả, vạt tay áo phất phơ rực rỡ.

Dương Chiêu Khê cười đầy ý tứ, cúi người nhận vòng hoa do đám nha đầu kết, tung mình xuống ngựa, gọi với về phía nàng phía trước.

Nàng thoáng sững sờ, trông thấy vòng hoa trên tay hắn, liền cúi đầu lắng nghe hắn nói gì đó bên tai.

Một đỏ một trắng, hai người ngồi ngựa gần nhau, tư thế ấy quá mức thân mật, tựa như tình nhân thì thầm.

Ngay sau đó, vòng hoa kia đã được đặt lên đầu nàng.

Nàng nhìn hắn, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

Tiếng reo hò hú hét của thiếu nam thiếu nữ vang rền khắp phố, khiến lòng Từ Tử Nghi dậy lên từng đợt phiền muộn.

“Con ta bình an trở về là tốt rồi…”

Mẫu thân hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, các vị di nương thi nhau nói lời nịnh nọt, đám nha hoàn chuẩn bị tiệc tiếp phong.

Ánh mắt nàng đảo một lượt qua mọi người ở đây, lễ phép đáp lời từng câu một cách khách sáo.

Chỉ là… không hề nhìn hắn.

Từ Tử Nghi cảm thấy trong lòng trống trải đến khó chịu.

Hắn chợt nhớ đến lần trước khi hắn đưa Uyển Mộng cô nương về nhà cũng thế.

Khi đó nàng từng nóng lòng chờ mong hắn trở về, còn hắn lại lãnh đạm thờ ơ.
Nàng chắc hẳn cũng đã rất đau lòng.

Dương Chiêu Khê có vẻ muốn nói gì, nhưng mẫu thân đã niềm nở gọi:

“Phó tướng, ở lại dùng cơm đi.”

Vậy là mở tiệc.

Nàng ăn vài miếng rồi buông đũa, chậm rãi nói:

“Mẫu thân, con muốn cùng Quỳnh Nguyệt và ly.”

Từ Tử Nghi c/h/ế/t lặng, ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, ánh mắt kia nói rõ ràng một điều: lời chúng ta đã từng hứa.

“Không… Mẫu thân, con không đồng ý…” Từ Tử Nghi cuống cuồng đứng bật dậy.

“Con thắng trận hồi kinh, thánh thượng đang tính chuyện phong thưởng, lúc con cưới nàng ta, ta đã thấy con chịu thiệt thòi lắm rồi. Con xem, nhà nào con dâu chẳng xuất thân từ thế gia khuê tú? Còn nó… con tự thấy xem có xứng với con không?”

Lão phu nhân trừng mắt, ném mạnh đũa lên bàn.

“Phải đấy, được vào Tướng quân phủ sống bốn năm, xem như là phúc phận của nó rồi.”

“Một con nha đầu hèn kém, ai chẳng biết chuyện nó với Tử Nghi đêm Nguyên Tiêu trốn nhà tư thông, ai biết lúc bước chân vào cửa còn trong trắng hay không…”

Những lời cay nghiệt như từng nhát roi quất vào tai.

Từ Tử Nghi nhìn Quỳnh Nguyệt mà c/h/ế/t lặng.

Thì ra suốt bốn năm qua, nàng vẫn luôn sống trong những lời dèm pha này?

Nàng vẫn bình thản nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn hắn tĩnh lặng không gợn sóng, không phẫn nộ, không buồn thương, cũng chẳng trách móc.

…thậm chí không còn chút yêu thương nào nữa.

Trước kia nàng từng nép trong lòng hắn, làm nũng gọi “phu quân”.

Trước kia khi bị hiểu lầm, ánh mắt nàng tràn đầy oan khuất, trong nước mắt vẫn có yêu, có hận.

Ngay cả đêm hôm đó, khi hắn ép buộc nàng, trong mắt nàng vẫn có đau đớn và không cam lòng, vẫn có giằng co của tình ý chưa tàn.

Còn bây giờ — không còn gì cả.

Ánh mắt nàng nhìn hắn, như đang nhìn một người xa lạ.

Từ Tử Nghi cảm thấy trái tim mình nhói lên từng cơn, đau đến tê dại.

Hắn bỗng nhận ra, cơn ác mộng từng nói trong đêm động phòng hoa chúc…

…có lẽ, sắp trở thành sự thật rồi.

Hắn… sắp mất nàng thật rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương