Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Tin tức tướng quân đại thắng khải hoàn sắp trở lan khắp kinh thành.
Ba ngày trước, ta bắt đầu thu dọn phủ tướng quân để đón chàng.
Sáng sớm tự mình trông nồi canh bồ câu trên bếp.
Nghe xe kinh, ta vội vàng trang điểm.
Trước gương trang điểm, mấy món trang sức mà chần chừ không quyết, đến nha hoàn Lục Châu nhận ra tâm tư ta, trêu:
“Công tử nhất định sẽ thích, phu hãy cài cây trâm mai định ước năm xưa .”
Từ xa xa thấy chiến mã tướng quân — chính là tuyết trắng như sương.
Tiểu đồng ngoài cửa reo hò: “Lão gia rồi!”
Ta thấy mà ta ngày đêm mong nhớ — phu quân ta, Từ Tử Nghi.
Chàng dường như gầy đôi chút, chắc hẳn chiến sự khẩn cấp, lao tâm tổn sức.
Chàng lật xuống , nhưng lại không ta một cái.
Ngược lại, dịu dàng vén rèm xe .
Một cô nương từ xe vui vẻ nhảy ra, váy lụa màu thủy lam tung bay như đóa loa kèn nở rộ, vừa rạng rỡ, vừa tràn đầy sức sống.
“Lại nghịch ngợm rồi.”
Phu quân ta mỉm dịu dàng, đưa tay khẽ gõ mũi nàng.
Nàng ta lè lưỡi, dáng vẻ chẳng hề để tâm.
“Phu quân…”
Ta vừa mở miệng thì câu liền nghẹn lại, bởi vì nàng ta như chú thỏ nhảy nhót tiến phía ta.
“Ngươi chính là tướng quân phu sao?”
Nàng mỉm đánh giá ta từ đầu đến chân.
“Ta nghe Tử Nghi qua rồi. Mặc kệ việc ngươi huynh ấy vì tình yêu mà tư định chung bị đời dị nghị ra sao, các ngươi, đều là nạn chế độ phong kiến thôi.”
Chế độ phong kiến… là ý gì?
… Chẳng lẽ kể hết chuyện giữa ta nàng?
ta có chút khó chịu.
“ rồi rồi, ta là tốt rồi, gầy , đen ,”
Lão phu không kìm rơi hai hàng lệ.
“Hồi đó ca ca mất sớm, may mà Tử Nghi không làm mất mặt tổ tiên, giống hệt phụ năm xưa…”
“Má, nhà to như vậy không ngồi, lại đứng ở cửa, cứ như phủ tướng quân to thế này mà không có nổi chỗ để chuyện vậy.”
Chu di nương mỉm , nốt ruồi son nơi khóe mắt trở nên duyên dáng vài phần.
Nàng dìu lão phu cửa.
Sau một hồi thăm hỏi, chị em dâu nha hoàn vây quanh lão phu phía đông noãn các.
“Phu quân, thiếp hầm canh bồ câu, đợi chàng—”
“Mấy ngày này ta cô nương Uyển Mộng còn chút việc cần xử lý, không cần đợi.”
Ta khựng lại, cố nén cơn đau dâng lên , cúi đầu đáp khẽ:
“Vâng.”
“Tử Nghi, nàng ấy thật như huynh , hiền thục ghê nha, đến giấm không ghen.”
Cô nương tên Uyển Mộng kia như thấy món đồ lạ, tiến lại gần kỹ ta, rồi :
“ xinh thật, tiếc là ngày biết bám đàn ông, chẳng có tiền đồ gì .”
“Huynh rồi, sao có thể so với nàng.”
Ta lặng lẽ Từ Tử Nghi, bỗng dâng lên một nỗi nhục nhã khó diễn tả.
cảm nhận cảm xúc ta, nhẹ nhàng dùng cổ cọ mặt ta.
, đúng như tên nó, toàn trắng tuyết không một sợi tạp sắc, ban đêm phi nước đại như ánh chớp xuyên màn đêm.
Khi đó chính ta là đỡ đẻ nó.
Tính khí nó hung hãn khó thuần, vậy mà nghe lời một mình ta.
Hồi ấy Từ Tử Nghi vẫn là đứa nhỏ còn chảy nước mũi, bị đá một cước vũng bùn, khóc lóc tìm đến tiên tướng quân.
Tiên tướng quân là phụ hiền lành, không chịu nổi mè nheo, bèn một đường tắt — cô bé ăn, chính là ta.
Phụ ta là thuần mã trường, ta là nữ nhi độc nhất ông, tên là Chu Quỳnh Nguyệt.
Từ Tử Nghi thấy ngoan ngoãn nghe lời ta, liền sinh ngưỡng mộ.
dùng đủ mọi cách ta, mà ta tính tình cứng đầu kiêu ngạo, chẳng để vàng bạc mắt.
Khó Từ Tử Nghi, tìm đủ thứ kỳ vật: hạt thủy tinh, gỗ bện từ lông sơn tiểu, chiến lợi phẩm là đoản đao …
để đổi một lần ta sờ thử bộ lông mềm mượt .
Chúng ta nhờ vậy mà kết nên tình nghĩa.
Ngẫm lại như là điều hoang đường — nữ nhi mã nô công tử nhà tướng quân, vượt qua bao phận cách biệt, cuối cùng kết tóc thành phu thê
…Nhưng là chuyện cũ mà thôi.