Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ông hỏi:
“Trong nhà có nhân sâm không?”
Ta gật đầu.
“Hãy sắc sâm thành canh, từng chút một cho uống, lại để chúng ngậm lát sâm mỏng.”
“Vâng!”
Ta lập tức lấy sâm.
Trong làng Hồng Phong, chỉ nhà ta biết hái thuốc.
Nhà vốn chẳng dư dả, sau phu quân bệnh nặng, nợ nần thuốc men chồng chất.
Nay thêm mấy đứa nhỏ, ai nhìn vào cũng bảo ta nghèo.
Bọn họ nào biết, tháng trước ta đào được một cây sâm hơn trăm năm, vẫn còn cất giữ, chưa từng bán.
Lão Dương đã già, sức chẳng chịu nổi nữa, dặn dò xong liền về.
Ta làm đúng lời ông, sắc canh sâm, từng ngụm nhỏ cho ba đứa uống.
Tuy mê man, nhưng vẫn nuốt được chút ít.
Ta còn để chúng ngậm lát sâm mỏng nơi miệng.
Sau đó, ta cùng bà mẫu mỗi người bế một đứa song sinh long-phượng, đặt nằm hai bên, cho ba đứa bị thương nằm chính giữa.
Bà mẫu khẽ hỏi:
“Con làm vậy có ý gì?”
Ta nheo mắt, thì thầm:
“Mạng sống vốn huyền diệu. Y học đã dùng, cũng đừng bỏ qua huyền học.”
Bà chỉ vào đôi long-phượng:
“Huyền học? Nhưng… sao lại là chúng?”
Ta khẽ cười:
“Vì chúng là long và phượng. Long ạ, phượng ạ!”
Bà mẫu lập tức cau mày:
“Cẩn thận lời nói, chớ để người nghe được. Dân đen nào được phép dùng chữ long phượng?”
“Chỉ là con nói riêng với mẫu thân thôi mà. Mẫu thân đi nghỉ đi, đêm nay con canh. Ngày mai lại còn nhờ mẫu thân trông nom cả nhà.”
Bà gật đầu:
“Con mệt thì gọi ta.”
Bà đi rồi, ta khẽ vuốt đầu đứa bé gái, lòng cảm thấy nó là đại tỷ.
Thứ tự đứng thứ ba, đặt tên mãi không thuận tai, ta bèn chọn chữ San — âm gần với “tam”.
Lại vuốt đầu đứa bé trai tên Lâm Tứ, dịu dàng thì thầm:
“Nếu thật là long phượng, hãy truyền khí vận cho ba tỷ đệ này. Đừng để bất cứ thứ gì cướp đi mạng sống của chúng.”
Ta ngồi canh, mắt chẳng chợp, một đêm trắng.
Khi mặt trời vừa lên, hy vọng cũng lóe sáng.
Một đứa khẽ run mí mắt.
Một đứa động ngón tay.
Đứa còn lại thì yếu ớt khóc khe khẽ.
Ta mừng rỡ, vội mở cửa:
“Mẫu! Mau mời Lão Dương đến!”
Bà mẫu vừa kinh vừa mừng, chẳng kịp nghĩ, một tay xách bát cơm đang đút cho Lâm Nghi, một tay vác Lâm Ấn lên lưng, rồi chạy vội ra ngoài!
“…”
Mẫu thân ơi, hay là đặt bát xuống đã? Hoặc ít ra thả đứa nhỏ xuống đã?
Còn Lâm Nghi, một tuổi hơn, đang tự xúc cơm bằng cái thìa nhỏ, ngơ ngác nhìn.
Đôi mắt to tròn như hoa đào, mặt mũi ngây ngốc, chẳng hiểu sao bà nội lại xách muội muội đi mất tiêu.
18
“Hay lắm, hay lắm! Thật không ngờ chúng đều vượt qua được.”
Lão Dương bắt mạch xong, giọng vừa chắc nịch, vừa ngập ngạc nhiên.
“Hôm qua, ta không dám nói lời tuyệt vọng, sợ ngươi khó chấp nhận. Nhưng tình trạng của chúng, vốn gần như không thể cứu…”
Ta hỏi:
“Có phải nhờ nhân sâm của ta linh nghiệm?”
“Có lẽ là cả hai.”
“Ý người là…?”
Ông cười hiền:
“Có lẽ là trời cao thương xót.”
Ta cũng mỉm cười:
“Vậy thì tạ ơn trời xanh.”
Lão Dương cầm lát sâm, nói:
“Quả thật đây là thượng phẩm nhân sâm.
Nhưng ba đứa này cũng chẳng phải hạng thường.”
Ta chưa hiểu.
Ông tỉ mỉ xem tướng xương cốt, rồi chậm rãi nói:
“Cốt cách chúng tuyệt vời, nếu vào giang hồ, ắt sẽ thành nhân tài võ học.”
Trong đầu ta lại nhớ tới những dòng chữ bay khi trước, cùng dấu vết kiếm thương trên thân người bị sát hại…
Chẳng lẽ, chúng vốn là con nhà võ lâm?
Nghĩ tới đó, ta thoáng rùng mình.
Nhà ta chỉ là phàm dân, nữ tử trẻ nhỏ, sao kham nổi thứ sức mạnh kinh hồn kia?
Ta ghé sát, nhỏ giọng:
“Xin lão giữ kín chuyện này, tuyệt đừng tiết lộ.”
Ông xua tay:
“Vào làng Hồng Phong rồi, tức là người một nhà. Xuân Yến, nhờ có ngươi, ba đứa nhỏ mới còn sống. Lão phu khâm phục ngươi.”
Ông nhìn sang ba đứa bé, chân thành chúc phúc:
“Các tiểu oa nhi ắt sẽ lớn lên khỏe mạnh.”
Người c.h.ế.t được trưởng thôn báo lên quan.
Nghe đâu còn ba đứa trẻ bị treo trên cây, c.h.ế.t thảm, đã chôn rồi.
Quan huyện sai người tới xem, liền kết án: chuyện c.h.é.m g.i.ế.c giang hồ.
Mà quan lại vốn chán ghét quản việc giang hồ, thế là khép lại hồ sơ.
Ngày đầu nhặt được Lâm Nghi, ta từng lên báo quan.
Nhưng nhìn bộ dạng huyện thái gia hời hợt, ta biết chẳng để bụng.
Cũng đúng thôi.
Thời buổi này, trẻ bị bỏ rơi đâu chỉ dăm ba.
Huống hồ, ta cảm thấy “thời cơ” chưa tới.
Nếu phơi bày nhiều, e lại rước họa.
Nếu người thân chúng không tới tìm, ta sẽ nuôi nấng, tận tâm dạy dỗ như con.
Ba đứa vốn mất m.á.u nhiều, thương ở da đầu.
Ta tìm Tống đại phu, lấy phương thuốc điều dưỡng.
Dưỡng suốt mười ngày, chúng mới dần hồi sinh, chạy nhảy ríu rít.
Ban đầu còn ngơ ngác, sau thì ngoan ngoãn đáng yêu, thích bám lấy ta cùng bà nội.
Ngày ngày gọi “mẫu thân ơi”, “bà ơi”, ngọt ngào đến mức lòng người mềm ra như tơ.
Một hôm, bà nội tắm cho chúng.
Chợt phát hiện, khi ngâm trong nước ấm, sau gáy chúng hiện lên dấu xanh thẫm như hình xăm nhỏ.
Có con thỏ, có con rắn, có con ngựa.
Bà lấy làm lạ, bảo chúng đúng là ba tỷ đệ cùng bọc, cớ sao tuổi con giáp chẳng giống nhau?
Ta nói:
“Ấy không phải tuổi, mà là giờ sinh.”
Ba đứa nào có thể cùng một khắc chào đời?
Thỏ là giờ Mão, rắn là giờ Tỵ, ngựa là giờ Ngọ.
Vậy thì thứ tự chính là: thỏ, rắn, ngựa.
Thỏ là bé gái, ta đặt tên Vũ.
Rắn là bé trai, tên Lục.
Ngựa là bé gái, tên Thất.
(Giải thích của Mèo Kam Mập, trong 12 hoàng đạo, ở Việt Nam thì Mão là con mèo, nhưng bên Trung thì Mão là con thỏ.)
Đúng như lời lão Dương, chúng dần lớn lên khỏe mạnh.
Nhà lại thêm ba đứa nhỏ, việc chăm sóc càng thiếu tay thiếu chân.
Lão Dương đông cháu chắt, nhà chẳng mấy dư dả.
Nhưng ông đối với mấy đứa nhỏ có ân cứu mạng.
Thế là, khi biết tôn nữ mười hai tuổi của ông muốn theo ta học hái thuốc, ta đồng ý nhận làm đồ đệ.
Lại thuê tôn tử mười bảy tuổi, giỏi bếp núc, ban ngày đến nhà ta nấu cơm, chẻ củi, gánh nước…
Tiền công mỗi tháng bốn lượng.
Nhờ vậy, bà mẫu cũng bớt vất vả phần nào.
Ba đứa sống với ta đã hai năm.
So với Lâm Nghi đem may mắn, Lâm Ấn mang tài lộc… thì ba đứa này vẫn chưa lộ “khí vận” kỳ diệu nào.
Chỉ có điều, chúng ăn khỏe lạ thường, gấp ba lần anh cả Lâm Nghi.
Ta cũng không bận lòng.
Ta chịu khó hái thuốc, nuôi nổi chúng thôi.
Chúng lại hiếu động, đầy ắp sức lực, nhưng rất nghe lời, khiến ai cũng thương.
Ta dặn bà mẫu, miễn an toàn, đừng bó buộc bản tính tự nhiên của chúng.
Thế là chúng vừa hiếu động vừa chăm làm, lại rất nhiệt tình.
Ví như bà mẫu ra chuồng gà nhặt trứng, chúng ríu rít chạy theo sau như ba cái đuôi nhỏ.
Chỉ là, tay vừa nhặt trứng, nắm nhẹ một cái… trứng đã nát nhừ!
Có lần, thấy bà lão hàng xóm một mình lùa đàn vịt từ bờ sông về, chúng liền bắt chước cầm cành cây giúp lùa.
Ai dè vung tay một cái, mấy con vịt bị đánh bay cả lên!